Không còn nghi ngờ gì nữa, Phượng Khương Trần chính là một người như vậy, có lẽ Thôi gia nên đánh giá cao Phượng Khương Trần hơn nữa chứ không thể coi nàng là một nữ tử chỉ biết y thuật, hắn có thể khẳng định rằng, chỉ cần Phượng Khương Trần không chết, một ngày nào đó, nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật phi thường ở vùng Cửu Châu này.
Lúc này Nguyên Hi tiên sinh chỉ biết gật đầu, Thôi Hạo Đình thấy Nguyên Hi vẫn còn ngơ ngác đứng đó, cũng lười để ý đến hắn, ngày mai phải tiến hành phẫu thuật rồi, hắn muốn điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút.
Nói không căng thẳng chính là đang gạt người, nhưng cho dù khẩn trương căng thẳng như thế nào đi chăng nữa thi cũng phải đối mặt với nó, ngài mai, hắn rất mong chờ, mong chờ vào màn thể hiện của Phượng Khương Trần, mong chờ nàng đôi bàn tay của nàng sẽ viết lại vận mệnh của hắn.
Phải một lúc lâu sau Nguyên Hi tiên sinh mới có thể định thần lại, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thì thầm nói: “Nữ tử như vậy thực sự rất thích hợp làm nữ nhân Thôi gia, nàng nhất định sẽ sống sót trong Thôi gia, đáng tiếc… Việc này đã bị chính ta phá hỏng.
Ngay cả Vân gia cầu thân nàng cũng từ chối thì làm sao có thể đâm đầu vào một nơi được ví như đầm rồng hang hổ như Thôi gia chứ.
’’
Ôi chao, thật đáng tiếc!
……
Phượng Khương Trần xác định lại chuyện phẫu thuật ngày mai với Thôi Hạo Đình xong liền yêu cầu Đồng Giác và Đồng Dao chuẩn bị lễ vật, nàng muốn đi đến phủ của những đại nhân đã đến tham dự bữa tiệc ngày hôm qua để thỉnh tội.
Phủ Thái tử, Túc Thân vương phủ và Ninh Quốc công phủ, ba nhà này nhất định phải đi, những nhà phải tuỳ thuộc vào thời gian, hôm nay nàng có thể đi được càng nhiều càng tốt.
Phượng Khương Trần nàng muốn nói cho Dạ Diệp và những kẻ đứng sau lưng chờ xem kịch vui ấy biết rằng, nàng không phải là một con búp bên giấy, muốn đánh gục nàng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
“Tiểu thư, sức khỏe của người?’’ Lễ vật đã sớm chuẩn bị xong xuôi, nhưng các nàng thực sự rất lo lắng Phượng Khương Trần không thể chịu nổi, dù sao ngày hôm qua nàng cũng đã phải gánh chịu một đả kích lớn.
“Sức khoẻ của ta rất tốt, các ngươi cứ đi chuẩn bị đi.
’’ Phượng Khương Trần cũng không hiểu tại sao, suốt cả buổi chiều bị gió lạnh quất vào người, hơn nữa còn bi thương quá độ mà ngất xỉu, theo lý nàng nói hôm nay nàng chắc hẳn phải bệnh nặng đến mức không thể ngồi dậy nổi, nhưng khi ngủ một giấc tỉnh dậy, nàng không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Vâng.
’’ Đồng Giác không dám nhiều lời, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, đồng thời đưa lễ vật tặng cho các phủ lên xe.
Phượng Khương Trần thực sự đã hồi phục lại tinh thần, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng càng mạnh mẽ và uy hiêm hơn lúc trước, đôi mắt đen nhánh kia khiến người khác chỉ cần nhìn thôi đã thấy sợ.
Có lẽ là biết tâm trạng chủ tử đang không được tốt lắm, hiệu suất làm việc của hạ nhân Phượng phủ rất cao, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả.
“Đồng Giác, Đồng Dao, hai ngươi ở lại, Xuân Hội, Thu Hoạ, các ngươi cùng ta đi ra ngoài.
’’ Phượng Khương Trần không ở nhà, Đồng Giác và Đồng Dao có thể được coi là một nửa chủ nhân của Phượng phủ.
Chủ tớ ba người đều mặc thường phục màu trắng thuần bước ra khỏi phủ, nhưng vừa đi đến cổng lớn đã nhìn thấy bầu trời bỗng nhiên đổ xuống một trận tuyết lớn.
“Ơ, thời tiết đang đẹp như thế này tại sao lại đột nhiên có tuyết rơi? Tiểu thư, người chờ một lát, nô tỳ đi lấy ô.
’’ Tuyết rơi trên người cũng đủ lạnh lẽo.
Phượng Khương Trần gật đầu, hôm nay nàng không mặc quần áo chống tuyết, nàng không muốn để bản thân mình bị lạnh để đổ bệnh, huống chi mang cả một người tuyết đến thăm nhà là chuyện cực kỳ thất lễ.
Sau khi cầm dù lên, Xuân Hội và Thu Hoạ một trái một phải bung dù che chắn ngăn những bông tuyết rơi lên người Phượng Khương Trần, chủ tớ ba người lên xe ngựa, chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía phủ Thái tử.