Trước đó là một vụ nổ núi lớn, mặc dù không có người chết nhưng cũng khiến bách tính kinh ngạc khiếp sợ không thôi, lúc này mới qua chưa được bao lâu lại gặp phải một trận tuyết dày trăm năm hiếm thấy, điều này khiến dân chúng càng thêm hoang mang hoảng sợ.
Sau khi tuyết rơi lã chã liên tục mấy ngày không ngừng, trong dân gian lại một lần nữa đồn thổi rằng đây chính là tai hoạ do trời cao giáng xuống.
Đương nhiên, những thứ đó chỉ là lời đồn đãi được dân chúng lén lút lan truyền với nhau, trừ khi tình hình thiên tai đặc biệt nghiêm trọng hoặc có người đứng sau lưng thức đẩy, nếu không mấy lời đồn đãi như thế này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Trận tuyết lớn này đúng là một thảm hoạ thiên nhiên thực sự, chẳng ai có thể biết tuyết sẽ kéo dài bao lâu, vì thế khi Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng phát hiện ra dấu vết của lời đồn đãi, bọn họ cũng không có ý định dập tắt nó.
Ngộ nhỡ, lời đồn kia dừng lại cùng một lúc với trận tuyết dày dặc, vậy thì chẳng phải bọn họ đã tốn công vô ích một phen sao, hơn nữa…
Quân tử có việc không làm, có việc tất nên làm, mặc dù người trong chốn quan trường này chẳng có một ai sạch sẽ nhưng vẫn có người sẵn sàng giữ lại một khoảng trời bình yên cuối cùng trong lòng mình, bọn họ có tâm lòng lương thiện và trắc ẩn, không muốn dùng tính mạng của mấy trăm vạn bách tính trở thành công cụ cân đo đong đếm của cuộc tranh đấu giành giật.
Đương nhiên, những thứ này không liên quan gì đến Phượng Khương Trần, dù bên ngoài tuyết rơi dày đến nhường nào đi chăng nữa cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng lúc này, hơn nữa nàng cũng không có tầm nhìn xa trông rộng đến mức có thể dự kiến đợt tuyết này chỉ là khúc dạo đầu cho thảm thoạ đang ập đến.
Phượng Khương Trần đã chuẩn bị tốt từ đêm qua, sau khi ăn xong bữa sáng nhỏ nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng, nàng lập tức ra hiệu cho Tôn Tư Hành đi cùng mình.
Căn nhà gỗ nhỏ cách sân chính khá xa nhưng trên đường đi không hề thấy bất cứ bông tuyết nào đọng lại trên mặt đất, có thể thấy hạ nhân Phượng phủ đã chăm chỉ như thế nào, khụ khụ, thực ra là do Thôi Hạo Đình ra lệnh cho hạ nhân của Thôi gia dọn dẹp tuyết sạch sẽ để thuận tiện cho Phượng Khương Trần đi lại.
Nguyên Hi và Thôi Hạo Đình đã đến căn nhà gỗ nhỏ từ lâu, vẫn luôn ở đó chờ bọn họ từ sáng sớm, hơn nữa bên ngoài căn nhà có rất nhiều thị vệ đang canh gác.
Thôi Hạo Đình sợ sẽ có người đến gây chuyện, dù sao trước đó khi Phượng Khương Trần chữa trị hai mắt cho Vương Cẩm Lăng đã xảy ra không ít rắc rối, mặc dù cuộc phẫu thuật lần này của bọn họ được giữ bí mật tuyệt đối nhưng cũng khó tránh khỏi những người âm mưu đen tối nhân cơ hội gây chuyện, để những người này canh giữ ở bên ngoài cũng là phòng trước để tránh tai hoạ.
Thấy Thôi Hạo Đình chuẩn bị chu đáo như thế, Phượng Khương Trần cũng rất vui vẻ, thế này thì nàng không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ không thể kiểm soát nữa rồi, với những rắc rối trước đó của Dung Thanh Thu và Dạ Diệp, nàng tin rằng trên đời này không thiếu những kẻ ngu ngốc như vậy.
Phượng Khương Trần mở cửa căn nhà gỗ nhỏ ra, khí nóng ập vào mặt khiến người ta không khỏi thả lỏng tinh thần hưởng thụ cảm giác ấm áp hiếm thấy trong những ngày đông giá rét này.
Căn nhà gỗ nhỏ mấy gian tưởng như đơn giản nhưng giá trị của nó lại là không thể ước lượng được, chưa kể đến vật liệu gỗ này là một sản phẩm phi thường, chỉ riêng cảm giác ấm áp vào mùa đông, mát vẻ vào mùa hè trong căn nhà gỗ cũng đã đủ để khiến người ta thích thú.
Trong quá trình xây dựng mấy gian nhà gỗ này, Phượng Khương Trần cố ý yêu cầu thợ xây chôn các ống sứ bên dưới, vào mùa đông đun nước nóng, nước nóng chảy theo ống sứ sẽ đảm bảo được độ ấm trong nhà.
Vào mùa hè, băng lạnh được đặt trong các ống sứ bên dưới, đó là nguyên nhân khiến người khác không cảm nhận được hơi nóng khi bước vào.
Nhiệt độ trong căn nhà gỗ này đều có thể được điều chỉnh trong suốt bốn mùa, chỉ cần Phượng Khương Trần chuẩn bị phẫu thuật, hãy dặn dò trước, nhiệt độ sẽ được đáp ứng theo yêu cầu của nàng bất cứ lúc nào, điều đặc biệt nhất là không hề thấy lửa than hoặc băng lạnh.