“Còn muốn điều tra nữa không?’’ Đồng Dao hỏi Đồng Giác, nàng có thể chắc chắn những tin tức trong tay mình là thật, nhưng… Rốt cuộc là ai đã đưa tin tức này cho các nàng và mục đích của người đưa tin đó là gì?
Đúng vậy, là đưa… Có người đã chuẩn bị sẵn sàng những tin tức mà bọn họ muốn có nhất, các thám tử không tốn chút công sức nào đã có thể thuận lợi thu thập, thậm chí còn tìm được nhân chứng bằng chứng xác thực.
Một chuyện xảy ra bất thường chắc chắn có điều gì mờ ám sau đó, nếu không điều tra rõ, các nàng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Đồng Giác gật đầu: “Tra chứ, đương nhiên phải điều tra rồi, đúng là tiểu thư rất muốn biết chân tướng sự thật của năm đó, nhưng cũng không muốn bị người khác lợi dụng, người đưa tin tức cho chúng ta, bất kể là địch hay bạn thì không thể phủ nhận rằng bọn họ nhất định có tâm tư lợi dụng tiểu thư, mặc dù chuyện này có lợi cho chúng ta, nhưng nếu muốn lợi dụng tiểu thư thì cũng phải hỏi xem người có đồng ý hay không đã?’’
Ở bên cạnh Phượng Khương Trần một thời gian dài, những thứ khác không nói nhưng về thái độ kiêu kỳ ăn sâu vào tận xương tuỷ của Phượng Khương Trần thì Đồng Giác lại học được bảy tám phần.
“Ngươi nói đúng, cho dù bị người khác lợi dụng thì cũng phải là chúng ta cam tâm tình nguyện mới được, bây giờ là buổi trưa, tiểu thư sẽ không ra ngoài nhanh như thế đâu, trước khi người ra ngoài, chúng ta phải cố gắng tìm hiểu kỹ càng, có thể điều tra ra bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chuyện này cực kỳ quan trọng với tiểu thư.
’’
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng Đồng Dao không thèm quan tâm, sửa sang lại áo choàng ấm áp trên người, không hề ngần ngại đi vào trong đống tuyết, Đồng giác cũng vậy, nàng thở dài, xoa xoa tay rồi đi về một hướng khác…
Người của Phượng phủ chưa bao giờ là quả hồng mềm, không phải ngươi muốn bóp là có thể bóp!
Tuyết rơi quá lớn, Hoàng thượng cũng miễn lâm triều vào buổi sáng, nhưng Thái tử cũng không hề rảnh rỗi, thức dậy sớm như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng lập tức triệu tập phụ tá của mình để bàn bạc công việc.
Trận tuyết dày như thế vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, hầu hết những ngôi nhà tranh vách nứa của bách tính nghèo khổ đều bị chôn vùi trong đống tuyết, cũng có không ít thường dân sẽ bị chết cóng.
Thân là Thái tử, cho dù hắn không suy nghĩ cho dân chúng thì cũng phải mưu lợi cho riêng mình, nhân cơ hội này tăng thêm thanh danh cho bản thân.
Đám phụ tá đưa ra không ít ý kiến, Thái tử cũng cảm thấy có mấy cái khá khả thi, nói chuyện một hồi lâu, ai nấy cũng đã mệt mỏi, dừng lại nghi ngơi uống một tách trà nóng, nhân tiện nói sang chuyện khác.
“Điện hạ, tính toán thời gian, có lẽ lúc này người của Phượng phủ cũng đã nhận được những tin tức đó, chỉ là không biết phượng Khương Trần sẽ làm như thế nào đây?’’ Một nam tử trung niên cao gầy, hai tay bưng tách trà, làm ra vẻ mưu lược như thể sợ người khác không biết đến sự lợi hại của hắn vậy.
“Phượng Khương Trần là một người không thể chấp nhận được trong mắt mình có nửa hạt cát, nhìn ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Dạ Diệp ngày hôm đó thì sẽ hiểu, nàng ta rất để ý đến phụ mẫu mình, việc này có liên quan đến phụ mẫu nàng, dựa theo những hiểu biết của bổn Thái tử về Phượng Khương Trần, nàng ta sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
’’
Thái tử cực kỳ tự tin, phải biết rằng để đi nước cờ này, hắn đã chuẩn bị suốt một năm trời.
Trước đó không lâu sau khi nhận được tin tức, hắn đang vắt óc suy nghĩ xem nên đưa đến như thế nào thì không ngờ, Dạ Diệp lại tạo ra cho hắn một cơ hội tốt như vậy.
“Điện hạ anh minh, có Phượng Khương Trần xông lên ở phía trước, chúng ta không cần làm bất cứ điều gì cả, chỉ việc ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Có điều thuộc hạ hơi lo lắng Phượng Khương Trần sẽ thuận thế điều tra đến phủ Thái tử, nếu để nàng ta biết chúng ta đang đứng sau lưng lợi dụng, liệu Phượng Khương Trần có trở mặt quay ngược lại cắn chúng ta không? Phượng Khương Trần sở hữu một cái đầu gai góc, rất khó đối phó.
’’
Dường như nam tử cao gầy kia cũng đã nghiên cứu khá kỹ về Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc, cho nên mới đặt ra câu hỏi này.