Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Được thôi, Khinh Trần cô nương” Chúng tướng sĩ thấy Phượng Khương Trần không phải đang nói lời khách sáo liền nghe theo gọi Một đám binh lính, một vị tiểu thư đứng trên đường lớn ngươi rống một câu, ta lại hét một câu, chí khí anh hùng không gì tả xiết.

Vũ Văn Thanh vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân Phượng Khương Trần này trời sinh liền thích hợp ở trong quân doanh, hoàng thành phồn hoa lại chỉ đem hào quang trên người nàng che giấu đi.

Khụ khụ, không thể không nói, trong mắt Vũ Văn Thanh xem ra thì khi ở trong quân doanh, một nơi không có trói buộc hay ngươi lừa ta gạt, Phượng Khương Trần mới là Phượng Khương Trần.

Quân doanh là nơi nàng quen thuộc nhất, là nơi nàng có thể buông bỏ tất cả sự đề phòng trong lòng!

Nếu nói, đây là thù lao trả công cho việc hắn ta đưa Phượng Khương Trần đến biệt viện Hoàng gia, vậy thì đã đủ rồi.


Chỉ là…
“Phượng Khương Trần, chắc chắn phía sau còn nữa, là cái gì, nàng tiếp tục đọc đi” Con người ai không có lòng tham, hắn ta cũng không sợ nhiều.

“Tướng quân Vũ Văn, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước nha” Phượng Khương Trần lấy y nguyên lời nói của Vũ Văn Thanh, trả lại cho hắn ta, trong mắt mang theo ý cười trêu tức.

Ách…
Vũ Văn Thanh ở phía sau không dám cứng đối cứng với Phượng Khương Trần, đành phải đánh bài giả vờ đáng thương.

“Phượng Khương Trần, một đường này đi tới, nàng cũng biết không được bình an, mấy người trong tối đó vốn dĩ không ra tay chính là vì xem trên mặt mũi nhà họ Vũ Văn.

Ta chính là mang theo cả hộ vệ của nhà họ Vũ Văn đến bảo vệ nàng, chỉ là một phần binh pháp như vậy, nàng cũng quá keo kiệt, ít nhất phải đọc tiếp phần tiếp theo chứ”
Tuy răng không tiếp xúc quá nhiều với Phượng Khương Trần, nhưng ‘Vũ Văn Thanh lại biết, Phượng Khương Trần nàng ấy nhìn như lạnh lùng cứng rắn, nhưng nội tâm lại rất mềm mại, nói chuyện với nàng thì không cần lấy cứng đối cứng.


Phượng Khương Trần người này làm việc khéo đưa đẩy nhưng cũng là một người có nguyên tắc và góc cạnh, nếu ngươi cố tình chống đối nàng, nói không chừng sẽ bị nàng làm cho đầu rơi máu chảy.

Nói cách khác thì chính là Phượng Khương Trần rất kiêu ngạo, đương nhiên nàng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Ngươi mạnh nàng càng mạnh hơn!
Phượng Khương Trần gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ngay lúc Vũ Văn Thanh nghĩ nàng sẽ đọc tiếp đoạn sau thì Phượng Khương Trần lại cười tủm tỉm nói: “Tướng quân Vũ Văn nói không sai, Phượng Khương Trần ta thật ra cũng muốn đọc thêm một đoạn nhưng thật đáng tiếc, thời gian không kịp rồi, tới biệt viện hoàng gia rồi.


Giống như là để chứng minh lời nói của Phượng Khương Trần, xa phu lôi kéo dây cương, con ngựa rống lên một tiếng, đạp tại chỗ ba bước rồi dừng lại.

“Tướng quân, cô nương Phượng Khương Trần, đã tới biệt viện Hoàng gia rồi”
“Sao lại nhanh như vậy chứ?” Vũ Văn Thanh buồn bực, càng làm cho hắn ta buồn bực chính là, suốt dọc đường đi, sao mấy người đó vẫn chưa chịu ra tay vậy chứ, như vậy ít nhất có thể tranh thủ thêm một ít thời gian.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận