“Thái tử? Là Thái tử gửi cho nàng tin tức này?” Thái tử đã trưởng thành rồi, ngay cả một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng có thể lợi dụng, quả nhiên thông minh.
Trong lòng Cửu hoàng thúc hơi chùng xuống, đương nhiên hắn hiểu rõ mục đích của Thái tử, nhưng Thái tử đã quá nóng vội rồi!
“Nếu không? Huynh cho rằng nếu không có người cố ý tiết lộ tin tức này cho ta, ta có thể điều tra rõ mọi chuyện chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế sao? Làm sao ta có thể tìm hiểu được những chuyện ngay cả chính huynh cũng không biết? Đương nhiên, không phải chỉ một mình Thái tử mà còn có những người khác.
’’ Giọng điệu Phượng Khương Trần tràn ngập sự châm chọc, nhưng lại tiết lộ một tin tức khác cho Cửu hoàng thúc.
Nàng biết cái chết của cha mẹ mình không hề liên quan đến Cửu hoàng thúc, nhưng nàng không thể kìm nén được sự phẫn nộ đang trào dâng trong lòng mình, ai bảo Cửu hoàng thúc mang họ Đông Lăng, xuất thân từ Hoàng thất Đông Lăng cơ chứ.
Cửu hoàng thúc thở dài một hơi, nhíu mày, hắn không thích, cực kỳ không thích dáng vẻ cay nghiệt này của Phượng Khương Trần, nàng không giống Phượng Khương Trần thường ngày chút nào.
“Khương Trần, nàng bình tĩnh lại một chút đi, nếu nàng đã biết Thái tử cố ý tiết lộ tin tức này cho nàng thì có lẽ cũng đã hiểu Thái tử không có ý tốt.
’’ Cửu hoàng thúc biết chuyện này là một đả kích rất lớn đối với Phượng Khương Trần, nhưng hắn vẫn hi vọng nàng có thể khôi phục lại sự bình tĩnh như thường, cẩn thận suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Việc này không đề đơn giản giống như vẻ ngoài của nó đâu!
“Bình tĩnh? Cửu hoàng thúc, huynh cảm thấy ta vẫn chưa đủ bình tĩnh sao? Huynh muốn ta như thế nào mới được coi là bình tĩnh, vờ như không biết gì, vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, tiếp tục qua lại với Hoàng thất Đông Lăng các huynh, chờ đến khi Hoàng thượng đẩy ta vào cái chết sao? Đông Lăng Vũ Cửu, ta nói cho huynh biết, nếu ta không đủ bình tĩnh, bây giờ huynh đã không nhìn thấy ta ở đây nữa mà trong khoảnh khắc biết được chân tướng sự thật ấy, ta đã mang theo đống thuốc nổ đó vào cung nổ chết Hoàng thượng và Hoàng Hậu, khiến bọn họ phải chôn cùng với cha mẹ ta rồi.
Cửu hoàng thúc, huynh cũng biết ta có khả năng đó mà, chỉ cần ta chôn thuốc nổ, nhẹ nhàng ấn một cái là đã có thể khiến Hoàng thượng và Hoàng Hậu chết không thấy xác, còn về chuyện lẻn vào Hoàng cung như thế nào, điều này phải cảm ơn Cửu hoàng thúc đã cho ta biết địa đạo bí mật trong cung rồi.
’’
Bình tĩnh, nàng vẫn chưa đủ bình tĩnh sao, nàng không làm bất cứ chuyện gì cả, nàng phải như thế nào mới được coi là bình tĩnh, Phượng Khương Trần hùng hổ, nở một nụ cười giễu cợt…
Ánh mắt nhìn Cửu hoàng thúc giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nổi bất lực trong lòng Cửu hoàng thúc càng thêm nặng nề, thầm trách đám người kia tại sao không báo cáo những chuyện xảy ra trong Phượng phủ cho hắn sớm một chút, hại hắn đến vào lúc này, đúng lúc đụng phải họng súng Phượng Khương Trần…
Sau khi trở về nhất định phải kéo mấy ám vệ đang bảo vệ Phượng Khương Trần đi huấn luyện lại một lần nữa, một người ám vệ xuất sắc không chỉ phải bảo vệ chủ tử an toàn mà còn phải biết san sẽ những lo lắng cho chủ tử mới đúng!
Phượng Khương Trần tức giận là vì biết được nguyên nhân cái chết của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, hắn không thể so đo với nàng, nhưng một khi mất lý trí, Phượng Khương Trần thực sự rất khó thuyết phục, dáng vẻ điêu ngoa đánh đá khiến người khác đau đầu.
Cửu hoàng thúc lại thở dài một lần nữa, bất đắc dĩ khuyên bảo: “Khương Trần, đừng như vậy, nàng không giống nàng chút nào cả, nàng nổ chết Hoàng thượng và Hoàng Hậu thì sao? Cha mẹ nàng cũng không thể sống lại, bản thân nàng cũng sẽ bị liên luỵ, chúng ta không thể tiếp tục làm những điều khiến mình và người khác đều bị tổn thương như thế nữa, muốn báo thù, nàng không nên dùng cách này.
’’
Được rồi, hắn thừa nhận Phượng Khương Trần nói không sai, bây giờ nàng vẫn còn được coi là bình tĩnh, nếu không nàng đã bất chấp tất cả sử dụng thuốc nổ để nổ chết Hoàng thượng và Hoàng Hậu, đến lúc đó mới thực sự rắc rồi.
Lúc ấy, Đông Lăng chắc chắn sẽ đại loạn, ba quốc gia còn lại cũng nhân cơ hội này dẫn binh xâm lược, khi ấy, người gặp bất hạnh không chỉ là bách tính Đông Lăng mà còn cả chính bản thân Phượng Khương Trần.