Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần không phải kẻ ngốc, sau khi Cửu Hoàng thúc nói rõ những nghi ngờ và những phát hiện cho nàng thì nàng liền hiểu ra, lập tức bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không làm loạn và càng không ngu ngốc đi tìm cặp phu thê Hoàng Đế để báo thù.
Đợi đến khi trời quang mây tạnh, nàng sẽ chọn một nơi phong thủy tốt, chọn ngày lành tháng tốt để an táng phụ mẫu, sau đó… Đi tới cung Huyền Tiêu.

Nàng cũng muốn biết rốt cuộc mẫu thân của nàng là ai, nghe nói lúc trước mẫu thân của nàng cũng là “tiện dân”.
Biết Phượng Khương Trần đã tính toán xong, Cửu Hoàng thúc cũng không nói nhiều nữa, nhưng trước khi rời đi đã để lại một câu: “Những thứ đó, bản vương đã cho người đến lấy đi, nàng không cần phải lo lắng nữa.”
Loại vũ khí nguy hiểm như vậy, tốt nhất vẫn nên ở trong tay mình.

Kẻo Phượng Khương Trần nghĩ không thông suốt, không chừng cho nổ hoàng cung thì cũng không tốt.
Nàng chính là của hắn, Cửu Hoàng thúc lấy được cũng thấy yên tâm.
Làm sao có thể như vậy được!
Phượng Khương Trần không tức giận, nhưng không đợi nàng lên tiếng, Cửu Hoàng thúc đã lạnh lùng liếc nhìn.
Nàng sẽ không nghĩ được sủng ái mà kiêu ngạo và nghĩ rằng hắn sẽ không tức giận đấy chứ!
Hừ…

Đúng là Phượng Khương Trần không dám nói thêm gì nữa, yên lặng đứng tại chỗ, nhìn Cửu Hoàng thúc rời đi, Nhìn bóng dáng của Cửu Hoàng thúc biến mất trong tuyết, thật lâu cũng không nhúc nhích…
Người nam nhân này, vì nàng mà làm tất cả, nhưng nàng lại không biết thế nào là đủ, thật sự quá tham lam.
Phượng Khương Trần nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt đi.
Cha, người có thấy không, người không kịp thay con chọn một nam nhân tốt nhất trong thiên hạ, nhưng con đã tự mình tìm thấy rồi.

Hắn không chắc chắn là nam nhân tốt nhất thiên hạ, nhưng chắc chắn là nam nhân thích hợp nhất với Phượng Khương Trần con!
Phượng Khương Trần đóng cửa thư phòng lại, đi vào trong, đốt hết mấy tờ giấy vàng ố.
Cửu Hoàng thúc nói không sai, chân tướng không phải chỉ bằng vài tờ giấy là viết ra được.

Có vài thứ trong lòng mình hiểu rõ là được, tờ giấy này cũng không cần giữ lại nữa, giữ lại cũng chỉ là một tai họa.
Trong lòng đã hiểu rõ, lại vì Cửu Hoàng thúc đã đến nên áp lực và phẫn nộ trong lòng Phượng Khương Trần đã vơi đi không ít.

Nàng đi tới linh đường, đối diện với thi thể của phụ mẫu, im lặng ngẩn người, một lát sau mới nói một câu: “Cha, cha dùng tính mạng để bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng.


Chắc chắn cha không muốn con vì báo thù cho cha mà hủy hoại quốc gia này, khiến cho bách tính phải lưu lạc.”
“Phụ mẫu, hai người yên tâm, con nhất định sẽ không để hai người chết oan ức.

Những kẻ năm đó nợ hai người, con nhất định sẽ thay hai người đòi lại.

Đây là việc duy nhất mà con gái có thể làm thay phụ mẫu.”
Nói xong những lời này, Phượng Khương Trần liền đi về phía phòng của mình.
Ngày mai lại là một ngày mới, mà lần này trong lòng nàng cũng đã tiêu tan đi không ít phiền muộn.

Cửu Hoàng thúc ra khỏi Phượng phủ liền thấy Ám vệ cầm một bộ áo choàng sạch sẽ đứng ở cửa chờ hắn.

Cửu Hoàng thúc gật đầu, thay y phục sạch sẽ.
Ám vệ mừng rỡ trong lòng, cuối cùng hắn cũng làm được một chuyện khiến cho chủ tử thấy vui.

Lần này chủ tử sẽ không bắt bọn họ trở về huấn luyện nữa.
Nhưng không ngờ tới, câu tiếp theo của Cửu Hoàng thúc làm cho Ám vệ có một loại cảm giác như bỗng chốc ngã xuống địa ngục vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận