Dù sao, mẫu hậu đã từng chú ý tới Vũ An quận chúa, muốn để ca ca của nàng cưới Vũ An quận chúa.
Mà Vũ An quận chúa cũng từng bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Đông Lăng Tử Lãng.
Nhưng không ngờ…
Vũ An quận chúa này lại mang hình hài phóng đãng như vậy.
Đừng nói là giúp đỡ, An Yên công chúa không giết nàng ta đã là tốt lắm rồi.
Nữ nhân như vậy, thiếu chút nữa đã trở thành hoàng tẩu của nàng rồi.
May mà chuyện này, ngoại trừ nàng và mẫu hậu ra, người khác cũng không biết.
Dường như Vũ An quận chúa cũng nhận ra được sự tức giận của An Yên công chúa.
Lúc này nàng ta không quan tâm đến việc trả thù Phượng Khương Trần nữa, chỉ suy nghĩ làm thế nào để xoa dịu cơn tức giận của An Yên công chúa.
Nhưng không ngờ An Yên công chúa hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội.
Nàng ta dặn dò cung nữ ở bên cạnh mấy câu, cung nữ nhận lệnh rồi vội vàng rời đi.
Khi cung nữ trở lại thì đã nhìn thấy thị vệ đang kéo Vũ An quận chúa đi xuống rồi.
Phượng Khương Trần đứng yên tại chỗ, không có nửa phần lo lắng và sợ hãi.
Thu gia, An Quốc Công phủ.
Hai hộ gia đình này nàng đều đắc tội chết rồi, bây giờ sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Đối mặt với sự chất vấn của An Yên công chúa, Phượng Khương Trần bình tĩnh hòa nhã nói: “Công chúa nói nặng lời rồi.
Khương Trần chẳng qua chỉ khuyên nhủ Vũ An quận chúa có bệnh sớm chữa trị, lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đối với chuyện này, Khương Trần cảm thấy rất buồn.”
Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, tỏ vẻ chính mình thật sự cảm thấy buồn rầu.
Một chiêu này, Khương Trần đã học được từ các chính trị gia ở hiện đại, một khi xảy ra chuyện thì làm ra hành động phát biểu thanh minh.
Mặc kệ nó có tác dụng hay không, tư thái bày ra thì tốt rồi.
An Yên công chúa tức giận mà không có chỗ để xả.
Dù sao Phượng Khương Trần nói là lời thật, Vũ An quận chúa có sai trước, Phượng Khương Trần cũng không làm sai cái gì, nàng chỉ làm hơi quá đáng mà thôi.
An Yên công chúa thở phì phì nhìn Phượng Khương Trần, suy nghĩ làm thế nào đề giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Nhưng lần này, Phượng Khương Trần không cho An Yên công chúa chút xíu mặt mũi nào, cũng không cho nàng bậc thang bước xuống, Phượng Khương Trần cứ đứng yên tại chỗ như vậy, không nói một lời.
Hai bên giằng co không ngừng, cả rừng hoa đào rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, chúng nữ cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một nữ tử mặc xiêm y màu hồng cánh sen, nụ cười trong trẻo đi ra ngoài.
Khuôn mặt của nàng ấy giống như ngọc, khi cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, mang theo nét hồn nhiên và ngây thơ, trong sáng.
Vũ Dương huyện chúa, nữ tử được công nhận là tính tình tốt nhất toàn Đông Lăng.
Về phần tình hình thật sự như thế, thì không tiện bàn luận rồi.
Không thể phủ nhận một điều là, nàng ấy chắc chắn là một nữ tử thông minh.
Vũ Dương huyện chúa chưa lên tiếng chỉ mỉm cười trước, hai chiếc răng nanh nhỏ khiến cho nàng ấy thoạt nhìn giống như muội muội nhà bên, bắt giác làm cho người ta buông bỏ phòng bị.
“Công chúa, mặt trời sắp xuống núi rồi, khi nào công chúa mới để cho chúng ta cưỡi ngựa đây.
Vì một ngày này, chúng ta đã đợi một năm rồi đấy.
Năm ngoái thua bởi Vũ Đào quận chúa, năm nay nói cái gì ta cũng phải thắng trở về.” Vũ Dương huyện chúa giống như làm nũng, nũng nịu nói.
“Đúng vậy nha, công chúa điện hạ, để chúng ta cưỡi ngựa đi.
Bộ đồ cưỡi ngựa này của ta đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái rồi, muốn cùng các vị tỷ tỷ so tài cao thắp năm nay.” Năm nay các thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi hoạt bát đầy sức sống đi ra ngoài, trong đôi mắt to tròn của mọi người đều đầy ắp vẻ hưng phấn.