Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


An Yên công chúa cũng không vội dùng hình với Phượng Khương Trần, mà đứng lên chiêm ngưỡng các dụng cụ tra tấn trong phòng hình phạt.
Nàng không chê bẩn, không chê phiền mà hỏi người bên cạnh tác dụng của những dụng cụ tra tắn này.
“Công chúa, cái này gọi là sơ hình.

Ở phía trên có rất nhiều đỉnh sắt, chỉ cần quát nhẹ sau lưng thôi thì thịt sẽ rơi ra như miễn vậy.”
“Công chúa, còn đây là kẹp ngón tay.

Chỉ cần đeo nó vào trong ngón tay và cánh tay, từ từ tăng lực lên mãi tới khi ngón tay hoặc cánh tay bị biến dạng mới thôi.

Như vậy thì ngài không thấy máu, nhưng ngón tay và cánh tay của phạm nhân hoàn toàn tàn phế.

Cho dù có mời đại phu giỏi cũng không trị được.”

“Công chúa, cái này được gọi là cung hình.

Nó có đầy lông cứng, chỉ cần được bọc ở phần dưới sẽ khiến người ta đứng ngồi không yên.

Những cái lông bên trong sẽ cọ nát phần thân dưới và bụng dưới.”
“Công chúa…”

An Yên công chúa hỏi, dọa nhưng Phượng Khương Trần không phản ứng lại một chút, hoàn toàn không tạo ra tác dụng uy hiếp nào, nàng hơi không vui, ngồi lại ghế chủ vị, giơ tay ra hiệu thị vệ tiến lên, ý bảo có thể bắt đầu dùng hình.
“Công chúa, dùng bộ hình cụ này trước đi.”
“Lục đại nhân có đề nghị gì hay không?” Lục Thiếu Lâm bảo vệ Phượng Khương Trần rõ ràng như thế, sao An Yên công chúa lại không biết được, nàng đang cố tình mà thôi.
“Công chúa thích là tốt rồi.” Lục Thiếu Lâm lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy thì trước tiên chúng ta dùng sơ hình đi.


Bổn cung nhớ sau lưng của Phượng tiểu thư bị thương lúc ở biệt viện hoàng cung.

Không biết sau khi cạo cái này xuống có thể nhìn thấy xương cốt hay không.” Giọng điệu của An Yên công chúa giống như chỉ đang nói thời tiết hôm nay thật tốt vậy.
Phượng Khương Trần mờ mịt mở mắt ra, lại rũ mắt xuống, giống như một cái giếng khô bình thường.
Đối mặt với Lục Thiếu Lâm, nàng còn có thể tìm cách đột phá, còn An Yên công chúa ư?
Không cần nghĩ cũng biết, cho dù nàng có khua môi múa mép như lò xo cũng vô dụng, không chừng nàng nói nhiều quá mà lại bị rút lưỡi cũng nên.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay, nếu không thấy xương trắng thì bổn cung sẽ cho các ngươi tới thử luôn.” An Yên công chúa vỗ bàn.
“Phượng Khương Trần, ta không tin không vặn gãy được sự ngông nghênh của ngươi, Lục đại nhân thương hương tiếc ngọc nhưng bổn cung thì không.”
Sự bình tĩnh của Phượng Khương Trần khiến cho An Yên công chúa không có cảm giác thành tựu.
Ở trong hoàng cung, chỉ cần phạt trượng thôi cũng có thể khiến cung nữ run lên vì sợ hãi, Phượng Khương Trần này quả thực rất can đảm.
“Chỉ sợ công chúa sẽ thất vọng, Phượng Khương Trần sẽ không như ý công chúa mong muốn.”
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, Nhâm thị vệ thay đổi hình khung làm nàng quay lưng lại với An Yên công chúa.
Huần luyện viên dạy nàng đã nói nếu gặp phải thủ đoạn tra tắn biến thái thế này có thể chọn tự tử.
Nhưng…
Người từng chết một lần thật sự rất sợ chết.
Nếu nàng đã có dũng khí tự tử thì sao nàng lại không có dũng khí đối mặt với nó chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận