Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Khương Trần cũng chỉ để bộc bạch nói thẳng: “Cửu Hoàng thúc, đại nhân.

Công chúa và Khương Trần, người trên trời kẻ dưới biển, làm sao Khương Trần có thể không biết tự lượng sức mình, ngông cuồng vọng tưởng, đi ám sát công chúa.

Công chúa và Khương Trần cũng không duyên không thù, Khương Trần căn bản không có động cơ giết công chúa.

Hơn nữa, mọi người cũng biết Phượng phủ nghèo đến mức nào, làm sao có thể lầy đâu ra một nghìn lượng vàng.

Nếu vụ ám sát này thật sự là do KhươngTrần an bài, như vậy vì người cuối cùng trúng mũi tên ngầm này lại là ta, mọi người ở đây đều nhìn thấy, Tôn Tú bởi vì cứu ta đến bây giờ sống chết còn không rõ.

Điểm cuối cùng, nơi đó là biệt viện hoàng gia, không phải cửa lớn Phượng phủ, nều Phượng Khương Trần có bản lĩnh sắp đặt người vào biệt viện hoàng gia, thì đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ.



Ánh mắt nàng sáng rực, nhìn An Yên công chúa, như muốn nhìn thầu qua một thứ gì đó của nàng.

Không cần biết vì sao Cửu Hoàng thúc lại ra mặt giúp nàng, Cửu Hoàng thúc đã đến rồi, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, Cửu Hoàng thúc là người duy nhất có thể đem nàng rời khỏi nơi này.

Nếu việc thành, nàng có thể rời khỏi đại lao Huyết Y Vệ này.

Còn thất bại, nàng sẽ ở lại đây mãi mãi, trở thành một Văn Khương tiếp theo, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nghe Phượng Khương Trần giải bày, Lục Thiếu Lâm gật đầu: “Phượng cô nương nói có lý.


Lúc Lục Thiếu Lâm nói lời này, lén lén nhìn thoáng qua Đông Lăng Vũ Cửu, lại phát hiện Đông Lăng Vũ Cửu sắc mặt vẫn cứ như trước, một chút biểu cảm cũng không có, Lục Thiếu Lâm không cho phép Đông Lăng Vũ Cửu có ý gì, lau mồ hôi lạnh, triệu Tiền Tắn vào: “Tiền Tắn mạnh dạn bước vào, ngươi to gan dám vu khống Phượng Tú, còn không mau nói sự thật, rốt cuộc người nào sai khiến ngươi.


“Đại nhân, tiểu nhân thật sự là do Phượng Tú sai khiến, tiểu nhân có chứng cứ, lúc đó Phượng Tú cho tiểu nhân một thanh tiểu đao rất kỳ quái, thanh đao nhỏ đó có thể chứng minh thân phận của Phượng Tú.

Tiền Tần khấu đầu lạy liên tục, rồi lại bẻ sang một chuyện khác.

Một con dao?
Không đúng, chắc là con dao phẫu thuật bị mắt lần cuối cùng của nàng.


Thảo nào nói là nhân chứng, vật chứng đều có, quả là rất đầy đủ.

Sắc mặt Phượng Khương Trần không còn máu, trong mắt hiện lên một tia bi thương bắt lực.

Trong mắt An Yên công chúa lại hiện lên một tia vui mừng.

Xem ra, con dao nhỏ đó thật sự là của Phượng Khương Trần, khi người đó đem tiểu đao này đưa cho.

nàng, nàng còn không hề hoài nghỉ, quả nhiên…
Quan sát rất nhanh liền cầm tiểu đao của Tiền Tần nói.

Phượng Tú, ngươi nhìn cho kỹ càng, thứ này chính là của ngươi.

Lục Thiếu Lâm nói chuyện đâu ra đấy.

Nhưng Phượng Khương Trần lại từ trong giọng điệu của hắn nghe ra, muốn nàng phủ nhận điều đó.


Phủ nhận, làm thế nào để phủ nhận, con dao phẫu thuật này, nhìn vào toàn bộ đại lục Cửu Châu, ngoại trừ nàng sẽ không bao giờ có bất cứ ai có nó, nàng không thể phủ nhận, vừa nhìn đã nhận ra, cuối cùng thấy nàng có tật giật mình muốn nhận tội.

Phượng Khương Trần đang muốn thừa nhận, Đông Lăng Vũ Cửu lại thản nhiên mở miệng: “phải thì phải, không phải thì không phải, lừa gạt bổn vương sẽ không có kết quả tốt.


Đừng nói Phượng Khương Trần không có ý phủ nhận, giờ phút này cho dù có, cũng có thể thay đổi.

Phượng Khương Trần gật đầu: “bẩm Cửu Hoàng thúc cùng đại nhân, thanh đao này đúng là của Phượng Khương Trần, nhưng tuyệt đối không phải do Phượng Khương Trần đưa cho Tiền Tắn, ta làm sao có thể đem loại tiểu đao này cho người ta, tiểu đao này cũng không có cách nào giết người.

Hơn nữa, nếu ta thực sự muốn, làm thế nào ta có thể sử dụng tên thật của mình, để lại bằng chứng quan trọng như vậy, nó không phải quá rõ ràng để người khác bắt được mình sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận