Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Từ thời điểm Cửu Hoàng thúc xuất hiện, nàng đã biết ngày hôm nay bản thân sẽ an toàn, nghe được Cửu Hoàng thúc thẳng thắn tỏ ý bảo vệ nàng như vậy, trong lòng tựa như có một dòng nước ấm chảy qua.

Nàng len lén liếc nhìn Đông Lăng Vũ Cửu một cái, lại phát hiện Cửu Hoàng thúc căn bản không nhìn mình, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu che giấu cảm xúc của mình.

Ở trước mặt Cửu Hoàng thúc, sự tự ti của cô dâng lên mạnh mẽ.

Cửu Hoàng thúc thật sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ nàng không thể với tới.

Tình huống lúc này hoàn toàn khác xa so với những gì An Bình công chúa tưởng tưởng, nàng ta tức giận đến mức bẻ gãy móng tay, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, không hề lộ ra bất cứ một biểu cảm dư thừa nào.

Nhìn Phượng Khương Trần đứng ở đó, mãi vẫn không chịu quỳ, An Yên công chúa giận không thể tát cho nàng một cái, nàng ta hướng về phía Phượng Khương Trần nói: “Phượng Khương Trần, ai cho ngươi đứng, còn không mau quỳ xuống!”
Phượng Khương Trần đảo cặp mắt, không phản kháng lại nàng ta, đang định quỳ xuống thì Đông Lăng Vũ Cửu phát tay một cái: “Bỏ đi, đừng đáy để Lục đại nhân thẩm án là được rồi!”
Lúc này, phạm nhân Tiền Tiến đã bị trói lên giá tra tắn.

Hắn ta đã đoán được số mệnh của mình rồi, tuy rất sợ hãi nhưng không dám hé răng phát ra tiếng nào, chỉ là toàn thân cong lên một cách kì quái, dường như hắn ta rất sợ giá tra tắn này.


Cũng phải thôi, thế gian này làm gì có ai không sợ giá tra tắn của Huyết Y Vệ.

“Cửu hoàng thúc, ngài xem chúng ta sẽ dùng dụng cụ tra tấn nào trước?” Lục Thiếu Lâm bị Đông Lăng Vũ Cửu quát một cái gì lá gan trở nên nhỏ hơn rồi.

Vậy mà Đông Lăng Vũ Cửu cũng không chừa lại mặt mũi cho hắn ta, lạnh lùng nói: “Chuyện này mà còn phải hỏi bản vương sao? Vậy thì làm sao mà giữ được chức tổng chỉ huy Huyết Y Vệ đây?”
Vẻ mặt Lục Thiếu Lâm đầy đau khổ, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng phải là ta sợ làm ngài không hài lòng sao?”
“Nếu không thì dùng roi trước được không?” Lục Thiếu Lâm không dám tự ý hành động, hỏi lại y.

“Ừm.

” Đông Lăng Vũ Cửu lên tiếng.

An Yên công chúa đứng ở phía sau thì tức giận đến mức cả mặt đều nhăn nhó.

Nàng thực sự không ngờ được, Cửu hoàng thúc lại có thể quang minh chính đại bênh vực Phượng Khương Trần như vậy.

Thực sự là…

Quá đáng giận rồi.

Chẳng lẽ hết lần này tới lần khác như vậy, nàng không thể làm được gì sao, thân phận của Cửu hoàng thúc cao quý hơn nàng, đến cả địa vị của nhà Cửu hoàng thúc cũng cao hơn địa vị của nhà nàng, nàng thực sự không thể phản kháng lại hắn.

An Yên chỉ có thể giận giữ siết chặt tắm khăn tay, hung dữ trợn mắt nhìn Lục Thiếu Lâm, muốn nhắc nhở hắn phải thông minh lên một chút, đừng quên sự tình mà Hoàng hậu nương nương giáo phó.

Lục Thiếu Lâm yên lặng cúi đầu, tránh ánh mắt của An Yên công chúa, tự mình hành động, cắm lấy roi da quất lên người phạm nhân kia.

“Bộp… Bộp…”
Mỗi roi quất xuống là mỗi lần da tróc thịt bong, dù không tới mức làm máu chảy nhưng một nam nhân như hắn ra vẫn lớn tiếng hét to.

“Ầm.


Đây chính là sự khác thường của cây roi, dù đánh tróc da tróc thịt nhưng cũng không quá đau, chỉ khi đánh đi đánh lại nhiều lần, để những vét hằn đỏ chồng chéo lên nhau thì lúc đó mới đau thật sự.

Mỗi roi da quất xuống, vùng da thịt như muốn nát ra vậy, đau không gì tả xiết, thậm chí còn khiến cho người ta muốn chết.

Đánh liên tiếp mười roi, Lục Thiếu Lâm ngừng lại thở hỗn hển.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận