Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Hắn chỉ là một quân cờ, một quân cờ tép riu.

Cho nên…
Sẽ không ai để ý tới sống chết của hắn…
Trong mắt những người quyền quý, quân cờ chính là dùng để hy sinh.

Tiếng kéo sắt mở ra, trái tim Phượng Khương Trần cũng đập lỡ một nhịp, nàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt…
Phượng Khương Trần hiểu, nếu như hôm nay không phải Cửu hoàng thúc tới cứu nàng thì người bị đánh đập, bị cắt lưỡi chính là nàng.

“Xoẹt…” Một tên quan sai dùng lực, đóng kéo sắt lại.

Máu từ trong miệng Tiền Tiến chảy ra, dù bị trói, Tiền Tiền vẫn đau đớn vặn vẹo thân mình trên giá tra tần, khiến nó lắc lư theo cơ thể của hắn, từng tiếng, từng tiếng kêu rên vang lên đứt quãng…
Ôi… Phượng Khương Trần vội vàng giơ tay che lấy miệng.

Nàng cảm thấy bản thân mình cũng tính là to gan, người chết người sống nàng đều không sợ, thế nhưng…
Cảnh tượng này thật sự quá tàn khốc, nàng cảm thấy cả người dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

Trái lại là Cửu hoàng thúc và An Yên công chúa, một người thì tỏ vẻ không quan tâm, một người thì tràn đầy phẫn nộ.


Phượng Khương Trần hít sâu một hơi, tự nói với chính mình, nhìn thêm vài lần sẽ quen thôi, cho dù thói quen này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Phù phù… Phượng Khương Trần cố gắng hít thở đều để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, một lúc sau, khi nhìn Tiền Tiến, vẻ mặt nàng đã bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Huyết Y Vệ đang cầm máu trong miệng Tiền Tiến, mà bây giờ Phượng Khương Trần mới phát hiện ra, cái gọi là cắt lưỡi chính là xẻ lưỡi làm hai, nhìn y như lưỡi rắn vậy.

Mà nàng lại bỏ lỡ ánh mắt bình tĩnh lóe lên sự tán thưởng của Cửu hoàng thúc.

Đầu lưỡi bị cắt chứ không phải bị rút, Tiền Tiền vẫn có thể nói, chẳng qua là mỗi lần mở miệng sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đớn mà thôi.

Lục Thiếu Lâm hỏi lại một lần nữa, là ai sai khiến hắn ám sát Phượng Khương Trần.

Tiền Tiến có chút do dự, bập bõm kêu tên Phượng Khương Trần, ánh mắt oán hận như muốn giết chết Phượng Khương Trần hàng trăm hàng ngàn lần.

Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng, không nói lời nào, bởi vì ở đây nàng không có quyền lên tiếng.

Quả nhiên, Đông Lăng Vũ Cửu lại một lần nữa lên tiếng: “Lục đại nhân, nghe nói đao phủ của Huyết Y Vệ thi hành các hình phạt lăng trì rất tốt, sau khi cắt bỏ toàn bộ da thịt trên người phạm nhân vẫn có thể giữ lại hơi thở cho phạm nhân, đúng không?”
“Thưa Cửu hoàng thúc, hạ quan đang chuẩn bị thi hành hình phạt lăng trì với tên Tiền Tiến này, đao phủ sắp tới rồi.


” Lục Thiếu Lâm vừa nghe đã hiểu ý, hoàn toàn không cần Cửu hoàng thúc phải nhiều lời.

“Ý này của Lục đại nhân rất hay đáy.

” Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu với vẻ mặt tán thưởng.

Đây chính là cái gọi là phúc hắc, vô liêm sỉ.

Phượng Khương Trần vô cùng bội phục.

Thủ đoạn của Cửu hoàng thúc này đúng là…
“Cửu hoàng thúc…” An Yên công chúa lúng túng mở miệng, dáng vẻ không đồng tình.

Cửu hoàng thúc cũng không hề nể mặt mẫu hậu, rõ ràng biết Phượng Khương Trần là người mà mẫu hậu nàng muốn xử lý, vậy mà vẫn kiên quyết làm như vậy… thật là khiến người ta tức giận.

Cửu hoàng thúc nhàn nhạt nhìn thoáng qua An Yên công chúa rồi nói: “Sao hả? An Yên sợ sao? Đừng sợ, có Cửu hoàng thúc ở đây.


“An, An Yên…” An Yên công chúa có chút khó nói nên lời.

Nàng sợ cái gì chứ, nhưng rõ ràng lúc trước đã dùng lý do này mà giữ lại được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận