Tuy nhiên.
…
Trơ mắt nhìn nàng ta chết mới là vấn đề quan trọng.
Nếu Phượng Khương Trần bị đánh bại vào thời điểm này, nàng nhất định sẽ không còn cơ hội nào khác.
Cũng may, Phượng Khương Trần không làm cho Vũ Văn Nguyên Hòa thất vọng, chỉ trong khoảng thời gian nửa nén hương, Phượng Khương Trần liền đứng thẳng dậy, trên người tản ra một cỗ sát khí.
“Đi thôi.”
Đôi mắt Phượng Khương Trần mở lớn giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, xoay người nhảy lên ngựa.
Vũ Văn Nguyên Hòa cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng đi theo bảo vệ nàng.
Cho dù Phượng Khương Trần có thương tâm đến đâu cũng không thay đổi được sự thật rằng Tôn Dực Cần đã chết.
Huống hồ, hiện tại cũng không phải thời điểm để đau lòng.
Có đại quân yễm hộ, Phượng Khương Trần ngồi trên lưng ngựa nhanh chóng tiến về phía trước, suốt quãng đường đi không gặp bắt cứ trở ngại nào, toàn thân nàng đều tản ra một cỗ khí lạnh như băng, mà cỗ khí lạnh lẽo này càng khiến cho nàng trở nên quyền rũ, bí hiểm.
“Nữ nhân này, đúng là làm bằng sắt, tâm trạng có thể khôi phục nhanh chóng.” Tây Lăng Thiên Lâm cùng Tây Lăng Dao Hân đứng lẫn trong đám người, không khỏi lên tiếng.
“Hẳn là người máu lạnh vô tình, một nữ nhân như vậy làm sao huynh hiểu được.” Dao Hân không khỏi bĩu môi khinh thường.
“Muội là đang ghen tị sao, hoàng muội!” Giọng nói của Tây Lăng Thiên Lâm cắt lên khiến người ta cảm thấy lạnh toát, dường như mang theo ý tứ cảnh cáo.
Toàn thân Dao Hân không khỏi cứng đờ, chẳng lẽ hoàng huynh biết chuyện bản thân nàng ta mình đã đưa bảo đao của Phượng Khương Trần cho An Bình công chúa?
Nhìn nét mặt của Tây Lăng Thiên Lâm, Dao Hân yếu đuối nói: “Hoàng huynh, muội.
.
.”
“Những gì muội làm đừng tưởng huynh không biết.
Dao Hân, muội là muội muội của huynh, nhưng đừng quên muội là công chúa, còn ta là hoàng tử, loại tình cảm trong hoàng gia không tốt đẹp như muội tưởng tượng đâu.”
Sau khi nói xong, Tây Lăng Thiên Lâm xoay người rời đi, trước khi đi không quên liếc mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái.
Nữ nhân này, đúng là không đơn giản.
Phượng Khương Trần cảm giác có người đang nhìn mình, xoay người tìm kiếm xem rốt cuộc người đó là ai, lại nhìn thấy một dáng dáng mặc y phục màu xanh lam.
Người đó là ai?
“Làm sao vậy?” Vũ Văn Nguyên Hòa thấy Phượng Khương Trần không chuyên tâm liền tiến lên hỏi.
Phượng Khương Trần lắc đầu: “Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.
Liên lụy một người đã đủ rồi, ta không muốn Vương Cẩm Lăng cũng bị liên lụy.”
“Được.” Vũ Văn Nguyên Hòa đồng ý.
Vừa đến vương phủ, Phượng Khương Trần liền hiểu được tình cảnh trong nhà họ Vương.
Vương gia là một nơi khoa trương, phủ nhà họ Vương có ba tầng, trong ngoài đều là người, một đám đang không ngừng gào thét, không ngừng mắng chửi vương gia là kẻ lừa đảo, vì tiền mà làm ô uề danh tiếng.
Nếu không phải gia đỉnh trong phủ vương gia ngăn cản, những người này có lẽ đã lao vào trong nhà.
“Vũ Văn tướng quân, việc này quan phủ cũng mặc kệ sao?” Phượng Khương Trần tức giận đến mức toàn thân đều run lên.
Hoàng hậu cùng An Bình công chúa thật sự rất khinh người.
“Quản, quản làm sao được mà quả? Làm gì có ai dám quản chuyện này.” Vũ Văn Nguyên Hòa cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng hắn phụ trách việc phòng thủ kinh thành, nhưng Cửu Môn Đề Đốc cũng là người của hoàng hậu.
Vương phủ rơi vào hỗn loạn vốn dĩ là một tay bọn họ gầy dựng lên, sao có ai dám quản chuyện này.