Vương Thất cũng đi theo vừa khóc vừa cười.
Phượng Khương Trần sớm đã đứng cách xa Vương Cẩm Lăng, im lặng đứng ở một bên.
Lúc này, đại phu như nàng chỉ là đồ dư thừa mà thôi.
“Phượng Khương Trần, ngươi vậy mà thật sự có thể chữa khỏi hai mắt của Vương Cẩm Lăng.
” Vũ Văn Thanh nhéo mình một cái.
Hắn ta sợ đây chỉ là một giấc mộng, loại cảm giác này thật sự rất giống trong mộng.
“Lần này ngươi rốt cuộc đã tin chưa, ngươi có thể an tâm, ta sẽ không liên lụy đến ngươi.
” Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua ba phụ tử nhà Vương gia, trong mắt mang theo ý cười.
Làm thầy thuốc có nhiều thứ.
không tốt, nhưng khi nhìn thấy người bệnh cùng người nhà của người bệnh trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, làm tất cả mọi chuyện đối với nàng hết thảy đều đáng giá.
Vũ Văn Thanh mặt đỏ lên, cũng may hắn ta đủ đen, để che đi sự xấu hỗ nên không một ai phát hiện ra: “Chuyện này, không phải xưa nay chưa từng xảy ra sau, ta bắt an cũng là chuyện quá đổi bình thường.
”
“Ta có thể hiểu, bất quá ngươi có thể yên tâm, Phượng Khương Trần ta mặc dù không phải là quân tử, nhưng ta đã nói cái gì nhất định sẽ làm cái đó, đặc biệt là khi ta đối với bệnh nhân của mình, ta tuyệt sẽ không bao giờ hứa hẹn lung tung, nếu ta có thể trị nhất định là có thể trị, nếu ta nói không thể trị chính là bắt trị.
”
Phượng Khương Trần vòng hai tay lại, dựa vào vách tường, chân phải nâng lên dựa ở trên vách tường, dù sao nàng cũng không có nửa phần tiểu thư khuê các nên cứ ưu nhã cùng thận trọng mà đứng, nhưng so với nam tử lại không thoải mái bằng.
“Ngươi thật sự là một nữ nhân làm cho người khác khó hiểu.
” Vũ Văn Thanh lắc đầu.
Hắn ta chưa bao giờ thấy qua một nữ nhân nào giống như nàng.
Chịu khổ, nhẫn nhịn cùng kiên cường, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, có việc gì đều tự mình gánh vác.
Trở mình, không chút nào khiêm tốn, tìm được cơ hội liền lập tức phản kích.
Yêu hận rõ ràng, chịu không nổi tủi thân, Phượng Khương Trần căn bản không giống với con nhà quan gia, ngược lại giống như nữ hiệp giang hồ.
“Không hiểu ta mới tốt, không hiểu ta ngươi sẽ không thích ta.
” Phượng Khương Trần lạnh lùng nói, sau đó chủ chỉ vào vết thương ở trên cánh tay Vũ Văn Thanh nói: “Vũ Văn Thanh, ta trịnh trọng thông báo cho ngươi biết, ta là đại phu, ta tinh thông nhát chính là ngoại thương, về sau nếu ngươi bị thương cứ việc đến tìm ta, ta không thu tiền của ngươi.
”
Nói xong, liền mặc kệ Vũ Văn Thanh có đồng ý hay không đồng ý, trực tiếp đem cánh tay hắn ta kéo qua, tùy tiện mở ra dụng cụ băng bó vết thương sau đó băng bó cho hắn ta.
Không cần nói nhiều cũng biết miệng vết thương đã bị nhiễm trùng.
Phượng Khương Trần không vui lắc lắc đầu, nàng không quen nhìn thấy Vũ Văn Thanh như vầy, không xem mệnh của chính mình coi ra gì, nhìn thấy vết thương, Phượng Khương Trần ánh mắt lóe lên.
Nàng nghĩ đến…
Lam Cửu Khánh, người nam nhân cả ngày luôn có vết thương trên người.
Cũng không biết tên kia cùng tên này coi mệnh của mình như nào.
Lắc lắc đầu, Phượng Khương Trần không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ vào cạnh đầu giường của Vương Cẩm Lăng, hướng Tạ Tam nói: “Đem hòm thuốc trên bàn lấy tới đây.
”
“Nga…” Tạ Tam nhất thời không kịp phản ứng, lập tức vội vàng chạy lại, hai tay cầm lấy hòm thuốc nâng đến trước mặt Phượng Khương Trần.
“Đa tạ.
” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn không có để ý tới ý tứ của Tạ Tam, mặc cho Tạ Tam nâng hòm thuốc, trực tiếp mở ra, lấy ra một lộ nước khử trùng, băng vải, con đao nhỏ cùng một cái kẹp, sau đó giúp Vũ Văn Thanh xử lý vết thương.
Ách… Tạ Tam ngoan ngoãn đứng đấy, thừa cơ hội kéo gần khoảng cách với Phượng Khương Trần để dò xét.
Hắn ta biết Phượng Khương Trần biết y thuật, nhưng vẫn như trước không thể tin Phượng Khương Trần, vậy mà có thể chữa khỏi hai mắt của Vương Cẩm Lăng.
Nữ nhân này tựa như là khói mê, hấp dẫn người khác ở bên cạnh nàng đào bới những bí mặt trên người nàng.