“Sao vậy? Phượng cô nương mắt của Lăng nhi xảy ra chuyện gì sao?” Vương Cẩm khẩn trương hơn so bất luận người nào ở nơi này.
“Không có chuyện gì, mắt hiện tại rất tốt, bát quá vừa rồi hắn mở mắt nhìn lâu lắm, có chút mệt nhọc mà thôi.
” Trong mắt có chút hồng của tơ máu, cũng không nghiêm trọng lắm, giác mạc không bị nhiễm trùng.
Khôi phục tương đối tốt, cuối cùng cũng không làm ta thất vọng, ba ngày này nàng so với hộ công cao cấp còn tốt hơn nhiều.
“Mở mắt ra.
” Phượng Khương Trần từ trong túi móc ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào mắt Vương Cẩm Lăng một giọt.
“Nhắm mắt lại.
”
“Thực mát, thực thoải mái, Khương Trần ngươi thật sự rất lợi hại.
”
Tuy ngươi cùng trong tưởng tượng của ta không giống cho lắm, nhưng ở trong mắt của ta, ngươi vẫn như cũ là đẹp nhất.
Ta vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, người đầu tiên ta nhìn thấy, chính là ngươi!
Vương Cẩm Lăng nhắm mắt lại, không để cảm xúc của mình biểu hiện ra.
“Ta là đại phu, chuyện này là bổn phận ta nên làm, lọ nước thuốc này ngươi cầm láy, thời điểm mắt không thoải mái nhỏ một giọt vào.
Vẫn là câu nói kia, ngàn vạn lần không được sử dụng mắt quá nhiều, tốt nhất là đừng đọc sách, ngày tháng sau này còn dài, đừng vội vàng quá.
”
“Cái lọ này thực đẹp, được làm từ chát liệu gì vậy, hình như rất có giá trị.
” Lọ thủy tỉnh trong suốt, có thể nhìn rõ được nước thuốc ở bên trong, đồ vật này hắn chưa từng thấy qua.
“Không có gì, ngươi không cần nghĩ nhiều về giá trị của nó, lọ thuốc này ta đã tính luôn trong một ngàn lượng hoàng kim.
” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng cười.
Vương Cẩm Lăng cảm giác tim của mình đập nhanh vì nụ cười của nàng, có chút xấu hổ nhắm mắt lại.
“Phượng Khương Trần, một ngàn lượng hoàng kim? Không phải chứ, ngươi lấy tiền chữa bệnh như vậy.
là cắt cỗ người khác?” Vũ Văn Thanh đảo mắt hít hà một hơi.
Toàn bộ gia sản của hắn ta cũng chưa tới một ngàn lượng hoàng kim.
“Cho nên, ngươi nên cảm thấy cao hứng, vừa rồi ta đã miễn phí cho ngươi.
” Đối với bằng hữu, nàng đương nhiên sẽ không thu phí vô lý như vậy, lúc trước thu tiền của Vương Cẩm Lăng, là không muốn để người nhà Vương gia suy nghĩ nhiều.
Hắn đã quên Phượng Khương Trần vì cấp liệu mắt cho mình, đã chịu áp lực vô cùng lớn, hắn đã quên ở bên ngoài còn có một đám người, như hỗ rình mỗi chờ Phượng Khương Trần đi ra, hắn đã quên có một nữ tử bởi vì chuyện này, mà phải trả giá bằng tánh mạng của mình vì hắn.
“Chờ ta một chút, ta đổi kiện quần áo mới liền đi ra ngoài.
” Vương Cẩm Lăng cúi đầu nhìn quần áo nhăn dúm của mình sau đó gật gật đầu nói.
Hắn sẽ đi ra ngoài thay Phượng Khương Trần chứng minh, Phượng Khương Trần không phải là kẻ lừa đảo, hắn sẽ cho thế nhân biết, Phượng Khương Trần là đại phu xuất sắc nhất Đông Lăng vương triều.
Phượng Khương Trần đã biết Vương Cẩm Lăng là một mỹ nam tử, khuôn mặt tuần tú, tính tình đạm bạc yên lặng, nhưng khi nhìn thầy Vương Cẩm Lăng thay xong quần áo đi ra, vẫn là nhịn không được kinh diễm một phen.
.