Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


*Ô…” người kia kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bạch như tờ giấy, mồ hôi đưa nhau rơi xuống, che lại ngực tại chỗ lăn lộn, lại nói không ra lời nào.

Lớn như vậy động tĩnh, đừng nói người chính là heo cũng bị nháo cho tỉnh.

Vương Thất cùng Vũ Văn Thanh đã sớm đi ra, hai người còn lo lắng Phượng Khương Trần sẽ có chuyện, nhưng nhìn đến mấy người này, bị thương chỉ sợ là đối thủ của Phượng Khương Trần.

“Nghe nói, ngày nàng đại hôn, liền quyền đánh đá Doãn phủ Doãn nhi tử mệnh, nhìn dáng vẻ đồn đãi hình như không phải là giả.

” Vương Thất xoa xoa trên trán mồ hôi.

Hắn ta vẫn luôn nghe nói Phượng Khương Trần thực bưu hãn, cho rằng kia chỉ là lời đồn đãi, nhưng hôm nay thấy mới hiểu được, lời đồn đãi đều không phải là tin đồn vô căn cứ.

Vũ Văn Thanh vỗ vỗ Vương Thắt bả vai: “Quen thì tốt rồi, ta còn xem qua Phượng Khương Trần càng bưu hãn hiwn nữa.


“Càng bưu hãn hơn nữa? Phượng Khương Trần? Mau, nói nghe một chút.

” Vương Thất chính là một cái tiểu bát quái nam.

Vũ Văn Thanh lười phản ứng hắn ta, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần gậy gộc.

Hắn tổng cảm thầy Phượng Khương Trần không phải tùy tiện đánh, nàng tùy tiện đánh đối phương một gậy gộc, nhìn như dùng sức rất nhỏ, lại đem một người hán tử cao to, đánh ngã xuống đất không đứng dậy nỗi.

Đối phương có phải giả bộ hay không, Vũ Văn Thanh đương nhiên hiểu rõ.

Này đánh? Liền tính đối phương giả bộ, Phượng Khương Trần cũng có thể làm cho đối phương từ giả hoá thật.

Phượng Khương Trần không phải một người sẽ hại người khác, phỏng chừng thế gian này trừ bỏ Cửu hoàng thúc ra, không còn một người nào, có thể thu phục được nữ nhân này.

Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc nữ nhân?
Vũ Văn Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có cái này khả năng, xem Phượng Khương Trần ánh mắt cũng có chút không giống nhau.

Ngôi vị hoàng đề chỉ tranh càng diễn càng liệt, nếu một hai phải đứng thành hàng, Vũ Văn Thanh thà rằng đứng ở Cửu hoàng thúc bên kia, mà Phượng Khương Trần là người trung gian tốt nhát…
Khi đám người Tôn gia cùng Triệu gia đi ra liền nhìn thấy người của Triệu gia toàn bộ đều nằm lăn trên mặt đất mà kêu rên.

Hôm nay người mà Triệu gia cử tới đây được gọi là Triệu Nhị gia.

Triệu Nhị gia vừa thấy tình huống này, sắc mặt liền âm trầm xuống, ống tay áo giương lên, bộ dạng cao cao tại thượng nói: “Tôn gia các ngươi được đó, việc này nếu không cho Triệu gia ta một lời giải thích thì Tôn gia các ngươi chuẩn bị ở trong lao ngục nửa đời còn lại đi.


Người của Triệu gia hừ một tiếng, đem cằm nâng lên cao, bộ dạng không coi ai ra gì.

Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, người này quả thật không có điểm nào giống với người bình thường, Cửu hoàng thúc làm hành động như vậy đó là tôn quý vô song, làm người không dám ghé mắt nhìn thẳng.

Bây giờ nhìn tên này mà xem? Đem cằm nâng cao cũng không tạo cho hắn ta thêm vài phần quý khí.

“Triệu gia các ngươi khinh người quá đáng.

Cút, cút hết cho ta…… ” Tôn lão gia năm nay 40 hơn nhưng nhìn qua lại giống như lão nhân 60 tuổi.

Trên mặt đầy vẻ phong sương nhìn qua giống như người đã từng trải qua hết mọi chuyện trong đời, căn bản không có chút dáng vẻ của người danh môn vọng tộc, chỉ duy nhất cặp mắt kia lóe lên vẻ bắt khuất quang mang.

Nghĩ đến đây nếu Tôn gia không suy tàn thì đời nào Tôn Dực Cần lại cùng Triệu gia kết thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui