Đồng thời Tôn thị tông tộc lại đem sinh lễ năm đó của Triệu gia dùng hết nên hiện tại Tôn lão gia căn bản không còn cách nào trả lại sính lễ cho Triệu gia.
Rốt cuộc Phượng Khương Trần cũng hiểu rõ sự tình này, nàng tức giận đến nỗi muốn đem trong tay đánh lên người Triệu Nhị gia.
Trần Quốc Công phủ, các ngươi khinh người quá đáng.
Phượng Khương Trần bang một tiếng, đem gậy gỗ vứt ở trên mặt đất, trực tiếp xông lên phía trước, đối mặt với Triệu Nhị gia nói: “Ta đếm đến tiếng thứ ba, cút, nếu không, đừng trách ta không nể tình.
”
“Ngươi là ai?” Triệu Nhị gia cả kinh, cha con nhà Tôn gia cũng bị dọa cho ngây người.
Bọn họ vừa rồi còn không có chú ý xem là ai đánh người của Triệu gia, hóa ra lại là cô nương này.
“Cô nương, đa tạ ngươi trượng nghĩa ra tay cứu giúp, tuy nhiên việc này liên hệ đến rất nhiều người, cô nương vẫn là đừng động vào thì hơn.
” Tôn lão gia lấy lại tinh thần, khuyên bảo Phượng Khương Trần.
Tôn gia ngã trên mặt đắt, bất luận kẻ nào đều có thể giãm đạp, nhưng dù vậy bọn họ cũng không chịu khuất phục, đã một lần khuất phục dẫn tới cái chết của một nữ nhi nên Tôn lão gia tuyệt đối sẽ không để nữ nhỉ còn lại của mình đi chịu chết.
“Tôn lão nhân nói không có sai, tiểu cô nương vẫn là đừng nhiều lời, bằng không chết như thế nào cũng không biết được đâu.
” Triệu Nhị gia liếc mắt một cái nhìn Phượng Khương Trần, vẻ mặt ngạo mạn, đùa nghịch ngọc bội ở bên hông.
Triệu Nhị gia không quên khoe khoang thân phận nhát đẳng của mình.
“Ta chết như thế nào không biết, nhưng ngươi chết như thế nào ta biết rất rõ.
Chuyện của Tôn gia chính là chuyện của ta, hôm nay việc này ta nhất định quản.
”
“Ha ha ha, ngươi muốn quản sao? Ngươi lấy cái gì quản? Ngươi còn không nhìn xem mình là người nào? Lại dám quản việc của Triệu gia ta.
” Triệu Nhị gia cười ha ha, bộ dạng chế giễu nói.
Cha con nhà Tôn gia cũng bày ra vẻ mặt bắt an.
Phượng Khương Trần không thèm để ý cười lạnh một tiếng, chỉ đứng ở góc tường giả bộ như mình không tồn tại.
Vũ Văn Thanh nhìn Vương Thất nói: “Ta quản không được, vậy bọn họ thì sao? Vũ Văn Thanh cùng Vương gia thất công tử quản được hay không?”
Chỗ dựa thì Phượng Khương Trần nàng có rất nhiều, hơn nữa còn dùng rất thuần thục.
Cửu hoàng thúc nếu thấy được hẳn là sẽ cao hứng.
Phượng Khương Trần thầm nghĩ.
“Vũ Văn tướng quân, Vương Thất công tử?”
Mọi người nhìn theo phương hướng Phượng Khương Trần chỉ, lập tức sửng sốt.
Hai người này đến đây từ lúc nào?
Vũ Văn Thanh cùng Vương Thắt bát đắc dĩ cười khổ.
Bọn họ liền biết Phượng Khương Trần sẽ không bỏ qua cho bọn họ, quả nhiên là như vậy mà.
Được rồi, đã nhúng tay thì nhúng cho chót vậy.
Ai kêu Tôn Dực Cần có chết cũng không thoát được liên quan tới Phượng Khương Trần.
Hai người từ trong góc tường đi ra, Triệu Nhị gia, người của Tôn gia vội vàng hành lễ với Vũ Văn Thanh.
Vũ Văn Thanh lạnh nhạt nhìn, rõ ràng là không thích đối phương.
Triệu Nhị gia mồ hôi đầy đầu lại không dám lau, trong lòng ngầm bực mình, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy gặp, phải Vũ Văn tướng quân ở đây chứ?
Không đúng, Vũ Văn tướng quân có quan hệ tốt với Tôn gia từ khi nào chứ?
Nghĩ mãi cũng không thầy hợp lý, nữ nhân này rốt cuộc là ai lại có thể thản nhiên dẫn Vũ Văn tướng quân đến đây.
*Vũ Văn tướng quân, đây là Trắn Quốc Công phủ sự, ngài xem?” Triệu Nhị gia nịnh nọt nói.