Lúc này, nàng đã có thêm một phần nắm chắc.
Miệng và cánh tay nàng đều rất đau, nhưng Phượng Khương Trần không có thời gian để ý.
Sau khi khâu lại mạch máu, Phượng Khương Trần nâng chân Đông Lăng Tử Lãng lên, di chuyển miệng vết thương còn lại ra phía trước nàng và cắt nó ra.
Hai rất mạch máu mỏng được tìm thấy.
“Nó quá nhỏ rồi.
Phương pháp vừa rồi không xử lý được.
Xem ra chỉ có thể sử dụng kính hiển vi.”
Kính hiển vi chuyên môn được sử dụng để khâu lại các mạch máu nhỏ, trên đó có các dụng cụ có thể làm kẹt các mạch máu nhỏ và nó cũng chỉ thích hợp để khâu lại các mạch máu nhỏ.
Nhưng nàng nên đặt kính hiển vi ở đâu sau khi nàng lấy nó ra đây?
Đôi mắt của Phượng Khương Trần đảo xung quanh, nhưng nàng không thể tìm chỗ nào có thể sử dụng.
Không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần ngồi trên giường, duỗi thẳng hai chân, đặt một tắm sắt lên trên, sau khi xác định sự ổn định và thăng bằng, Phượng Khương Trần đặt kính hiển vi lên chân của mình.
Sau khi cố gắng di chuyển nó, đảm bảo rằng kính hiển vi sẽ không lay động hoặc di chuyển, Phượng Khương Trần mới bắt đầu động thủ, lấy ra một cây kim và sợi chỉ nhỏ hơn, cúi đầu chăm chú nhìn vào kính hiển vi, hai tay lướt qua mạch máu.
Đây là một công việc tỉ mỉ, không được phép có chút sơ xuất nhỏ.
Nửa người dưới của Phượng Khương Trần ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ cần nàng cử động nhẹ thì kính hiển vi sẽ lệch vị trí, nàng nhất định sẽ sẩy tay nếu kính hiển vi di chuyển.
máu dưới kính hiển vi, thu hết vào trong mắt.
Có điều, hầu hết ánh mắt của y đều rơi vào trên người của Phượng Khương.
Khuôn mặt nhuốm máu bởi vì sự tập trung và nghiêm túc khác thường đó mà lộ ra vẻ đặc biệt thánh thiện và xinh đẹp Lam Cửu Khánh bối rối đến mức bỏ qua kính hiễn vi trên chân của Phượng Khương Trần.
Lam Cửu Khánh rất muốn nhìn một lần nữa, nhưng y biết rõ đây là hoàng cung, không phải nơi có thể ở thêm, nên miễn cưỡng thu hồi tầm mắt rồi rời đi…
Trong khoảnh khắc y quay người, sự kinh ngạc trong mắt y được thay thế bằng sự tò mò.
Phượng Khương Trần, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Trên người ngươi đầy bí ẩn.
Ta đối với ngươi, càng ngày càng tò mò hơn.
Lam Cửu Khánh không biết rằng khi một người nam nhân tò mò về một nữ nhân, điều đó có nghĩa là y có thể đã động tâm rồi.
Động tâm bắt đầu từ sự tò mò, sau đó lại bởi vì hiểu rõ mà xác định.
Lam Cửu Khánh thậm chí còn không biết rằng nếu như y rời đi chậm hơn một giây, y có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Khương Trần đưa kính hiển vi vào trong cánh tay trống rỗng của mình.
Cũng may là y không nhìn thấy, nếu không y nhất định sẽ coi Phượng Khương Trần thành một yêu nữ, cho dù không tránh xa nàng, y cũng sẽ đề phòng nàng.
“Thành công.”
Ánh sáng trong mắt Phượng Khương Trần càng lúc càng nóng.
Giải phẫu vừa rồi mang lại cho nàng rất nhiều lợi ích, nàng cảm giác rằng đôi tay của mình trở nên linh hoạt hơn rồi..