Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thông thường, cơ thể nàng rút bốn trăm cc máu sẽ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng trong tình huống của Đông Lăng Tử Lãng, bốn trăm cc máu là không đủ, phải thêm bốn trăm cc nữa mới gần đủ.

Có điều, Phượng Khương Trần sẽ không rút tám trăm CC máu từ cơ thể nàng cùng một lúc, nàng khó khăn lắm mới nhặt được mạng nhỏ về, không thể vỉ Đông Lăng Tử Lãng mà ném đi được.

Phượng Khương Trần thầm tính toán, cơ thể nàng có thể sẽ chịu được sáu trăm cc máu, nàng sẽ yếu hơn một chút, nhưng không còn cách nào khác.

Tình huống của Đông Lăng Tử Lãng không cho phép nàng nghĩ quá nhiều về bản thân.

Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, bắt đầu bám đốt ngón tay đếm thời gian…
Ngay khi Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, Đông Lăng Tử Lãng đã mở mắt và nhìn lên đầu giường, trong mắt Đông Lăng Tử Lãng có một khoảnh khắc trống rỗng.


Thân thể theo bản năng cảnh giác, khiến hắn còn chưa hiểu tỉnh huống và hoàn cảnh của mình, đã phát hiện có người bên cạnh hắn.

Đông Lăng Tử Lãng bị sốc, ngay lập tức tỉnh lại, cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện ra rằng cơ thể của mình đã hoàn toàn mắt kiểm soát, không thể cử động được.

Đã xảy ra chuyện gì!
Đông Lăng Tử Lãng nhìn ngang, mắt đờ đẫn, miệng há hốc, muốn nói chuyện nhưng không nói được gì Phượng Khương Trần?
Tại sao nàng lại ở trên giường của ta?
Gạo nấu thành cơm rồi sao!
Bức hôn?
Trong đầu Đông Lăng Tử Lãng, nhanh chóng xuắt hiện ý nghĩ này, luồng sát khí loé lên rồi biến mắt …
“Phượng Khương Trần, ngươi là nữ nhân vô sỉ, cư nhiên dám tính kế bản vương, bản vương muốn ngươi sống không bằng chết.


Cơn thịnh nộ trong mắt Đông Lăng Tử Lãng có thể giết người, nhưng khi hắn ta rũ mắt xuống, lại phát hiện…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Quần áo của hắn ta vẫn còn chỉnh tề nhưng dính đầy máu tươi.

Phượng Khương Trần cũng ăn mặc chỉnh t, chỉ là cả người nàng tựa như mới được vớt ra từ trong đầm máu, một thân cũng dính toàn máu.

Cái này không giống gạo sống nấu thành cơm, giống như bị người ta bị giết thì hơn!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đôi mắt của Đông Lăng Tử Lãng lại không nhúc nhích.

Có vẻ như, cái nhìn thoáng qua này làm đảo lộn tất cả những nhận thức của hắn ta.

Ánh mắt Đông Lăng Tử Lãng lóe lên, lại quan sát hoàn cảnh bốn phía, phát hiện là đây Trường Tư điện, nơi hắn ta ở trước khi phân phủ.

Đông Lăng Tử Lãng nháy mắt, hắn ta còn nhớ.

Lúc hắn ta xuất cung, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc cũng đi ra ngoài cung, nghĩ đến Cửu Hoàng thúc vu hãm nhân chứng cùng chứng cứ của mẫu hậu vu hãm Phượng Khương Trần, liền chuẩn bị tiến lên nói lời cảm ơn với Cửu Hoàng thúc, lại không ngờ…
Cửu Hoàng thúc gặp phải ám sát.

Mà không biết vì cái gì, lúc đó bên cạnh Cửu Hoàng thúc ngoại trừ một thái giám ra thì không có người khác, thị vệ trong cung cũng không phát hiện ra có ám sát.

Hắn ta là hoàng tử, có được sự ưu ái phụ hoàng, cho dù vào cung cũng có thể mang theo kiếm, thế là hắn ta rút kiếm tương trợ, trong ấn tượng của hắn ta, thực lực của máy tên thích khách cũng rất bình thường, không có làm hắn ta bị thương, nhưng không biết làm sao, thân thể của hắn ta đột nhiên một lung lay một cái, nghiêng người quay sang phải, và sau đó… Hắn ta bị bắn vào chân!
“Chân ta.



Đông Lăng Tử Lãng mở miệng, vẫn không nói nên lời, muốn đưa tay chạm vào, lại phát hiện hắn ta căn bản không nhúc nhích được, tựa như không có tri giác.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra, vết thương của hắn ta cũng không thể tính là nghiêm trọng Trong lòng không chút bắt an, Đông Lăng Tử Lãng muốn cử động cũng không được, chỉ có thể dùng mắt nhìn Phượng Khương Trần lần nữa, lại phát hiện… Hắn ta và Phượng Khương Trần liên kết với mạch máu kia.

“Phượng Khương Trần biết y thuật.

” Đông Lăng Tử Lãng đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, đây là hoàng cung, thân phận của Phượng Khương Trần căn bản không vào được, lúc này nàng ở đây liền nói rõ một vân đề, đó chính là…
Phượng Khương Trần cứu hắn ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận