Đông Lăng Tử Lãng nhớ tới, Phượng Khương Trần trước kia luôn trốn trong góc, dùng một đôi mắt thâm tình, lén nhìn hắn ta.
Thẳng đến sau này đi ra trước khi kết hôn thát trinh xấu xí, Phượng Khương Trần mới tính tình đại biến, ánh mắt nhìn hắn ta tràn ngập chán ghét.
Thật sự mà nói, Phượng Khương Trần còn có thể còn thích với hắn ta sao?
Nhất định là không, nếu như không phải còn thích hắn ta, Phượng Khương Trần làm sao có thể tính tình đại biến, làm sao có thể vì hắn ta làm cái gia súc lớn này chứ.
Phượng Khương Trần, con gái của Phượng tướng quân, còn có mẫu thân xuất thân thần bí của nàng, Đông Lăng Tử Lãng Đoán Phượng Khương Trần có thể liên quan đến mẫu thân thần bí của nàng, máu của nàng hẳn là có tác dụng đặc biệt gì.
Đông Lăng Tử Lãng biết Phượng Khương Trần biết y thuật, nhưng thái y đô y không tốt, nàng là một nữ tử yếu đuối làm sao có thể làm được.
Máu, nhất định là giống như hắn ta nhìn thấy như vậy, Phượng Khương Trần dùng máu của chính mình để cứu hắn ta.
Dáy lòng Đông Lăng Tử Lãng dâng lên một cỗ ấm áp cùng đau lòng.
Vì cứu hắn ta mà mắt đi nửa cái mạng, phần thâm tình cùng yêu thương này, Đông Lăng Tử Lãng ta ghi lại, Phượng Khương Trần, ngươi vì cứu ta thiếu chút nữa bại lộ bí mật của mình, ngươi yên tâm, Đông Lăng Tử Lãng ta tuyệt đối không phải là người đàn ông vong ân phụ nghĩa.
Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Cho dù không thể cưới ngươi làm chính phi, nhưng ta có thể cưới ngươi làm phi tần.
Đông Lăng Tử Lãng yên lặng quyết định trong lòng…
Phượng Khương Trần thu thập toàn bộ đồ dùng, lại kiểm tra vết thương của Đông Lăng Tử Lãng một lần nữa, thật may là vết thương không nứt ra chảy máu.
Chạm vào trán hắn ta một lần nữa.
Không có sốt, rất tốt.
Thuốc chống viêm cũng đã uống.
Máu cũng được bổ sung.
Đã uống thuốc kháng sinh.
Bởi vì bắp chân đã được thái y quản lý tốt, không đến nỗi sẽ tàn phế.
Tạm thời vượt qua thời kỳ nguy hiểm, còn lại giao cho các thái y là được, ngoại trừ đổi thuốc cho vết thương ra, sau này kết hợp điều dưỡng và phục hồi, khẳng định các thái y sẽ làm tốt hơn nàng.
Phượng Khương Trần nhắc hộp thuốc lên, chuẩn bị đi ra ngoài, bước chân có chút loạn choạng, đầu có chút choáng váng, Phượng Khương Trần dừng lại, vỗ vỗ lên đầu.
“Phượng Khương Trần, ngươi không thể ngã xuống, ngươi còn phải nói với thái ý các hạng mục cần chú ý”
Đông Lăng Tử Lãng nghe được lời này, trong lòng lại dấy lên một chút thương tiếc.
Đến thời điểm này mà Phượng Khương Trần còn quan tâm ta như vậy sao?
Con người luôn luôn như vậy, một khi ngươi nhận ra một ai đó tốt, ngươi có thể làm bát cứ điều gì trên mặt tốt, một khi nhận ra rằng một người nào đó là xấu, làm bát cứ điều gì là xấu.
Đông Lăng Tử Lãng đây chính là tình huống như vậy!
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần hoàn toàn không biết hắn ta tự làm đa tình, Phượng Khương Trần kéo cửa ra…
Thái giám và cung nữ đứng hầu cách đó không xa cũng không gần, thấy Phượng Khương Trần đi ra, lập tức xông lên phía trước, mặc cho Phượng Khương Trần máu me đầy mình, sắc mặt tái nhọt, cũng không có lấy một kẻ hỏi han Phượng Khương Trần, chỉ hỏi Lạc Vương điện hạ thế nào rồi?
Phượng Khương Trần vừa nói ra câu: “Lạc Vương điện hạ không sao.
”
Trên mặt thái giám và cung nữ mừng rỡ, từng người một tản ra.