Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thái giám vội vã chạy ra bên ngoài, chuẩn bị trước tiên báo tin tốt này cho hoàng thượng và hoàng hậu, các cung nữ chậm hơn một bước, liền xông vào trong chăm sóc Đông Lăng Tử Lãng.

Như thế thì lúc hoàng hậu và hoàng thượng đến cũng có thể thấy được cái tốt của bọn họ.

Đến lúc Phượng Khương Trần đi ra, hoàng thượng và hoàng hậu đã nhận được tin tốt từ lâu rồi.

Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng của Phượng Khương Trần, nhăn mày lại, chỉ hỏi nàng một câu: “Phượng Khương Trần, ngươi khẳng định là Lăng Vương vẫn bình an vô sự?”
Trong lời nói dường như còn có chút không tin.

Hoàng Hậu cũng nhìn về phía Phượng Khương Trần, một mặt mong đợi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của nàng ta vì tin này mà tốt hơn nhiều, sự vui mừng quá đỗi trong ánh mắt bị đè lại, chẳng qua là vì thân phận quốc mẫu, nàng muốn duy trì vẻ uy nghiêm cùng vẻ hiền lương của một vị hoàng hậu nên không dám bộc lộ vẻ vui mừng quá rõ ràng.

“Hồi bẩm hoàng thượng, Lăng Vương điện hạ đã vượt qua nguy hiểm, có điều vẫn cần các thái y xem xét, Khương Trần chỉ có thể trị được vết thương bên ngoài.

” Phượng Khương Trần khẽ cúi người, không quỳ xuống, nói.

“Cho phép.


Ở ngoài cửa, đám thái y vừa nhặt lại được cái mạng của mình, kẻ nào kẻ nấy đều chen lần đi vào phòng bệnh của Lăng Vương, chỉ lo mình chậm chạp hơn một bước.

Hoàng hậu thấy tình hình này, cáo tội một tiếng, cũng đi vào trong.

Một lát sau, Liễu thái y đứng đầu trong các thái y đi ra, cung kính hồi bẩm: “Xin hoàng thượng và hoàng hậu yên tâm, Lăng Vương điện hạ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần an dưỡng thật tốt, ba tháng sau liền không còn gì đáng ngại nữa.


“Tốt, rất tốt, ban thưởng.

” Trên mặt hoàng thượng tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng sâu thảm trong đôi mắt lại chỉ có sự kinh hãi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Đông Lăng Vũ Cửu, muốn từ ánh mắt của hắn nhìn ra được điều gì đó, nhưng lại phát hiện hắn khồng mừng rỡ cũng chẳng lo âu, giống như là hoàn toàn không thèm để ý.

Vị cửu đệ này đúng là như tảng băng vậy, cả người lạnh lùng không biểu lộ ra chút cảm xúc nào.

Không thăm dò được tin tức từ trên người Cửu Hoàng thúc, hoàng thượng liền dời sự chú ý lên trên người Phượng Khương Trần, muốn từ chỗ Phượng Khương Trần hỏi ra chút manh mối hữu dụng.

Nàng tránh mặt tất cả mọi người mới chữa trị ắt hẳn là có bí mật gì đó không muốn cho người ta biết.

Hoàng thượng nheo mắt lại, khiến người ta không nhìn ra được hàn ý trong mắt, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Phượng Khương Trần, vết thương của Lăng Vương đám thái y đều bó tay hết cách, nhưng ngươi lại chữa được.

Trẫm rất tò mò, ngươi dùng cách gì để chữa?”
Tuy là hỏi, nhưng Phượng Khương Trần lại không thể từ chối không trả lời, bởi vì người hỏi nàng là hoàng thượng.

Phượng Khương Trần suy nghĩ một hồi, đang chuẩn bị trả lời thì hoàng hậu được cung nữ đỡ đi ra.

Khẳng định là Đông Lăng Tử Lãng không sao rồi, ánh mắt hoàng hậu nhìn Phượng Khương Trần so với lúc trước còn lạnh hơn.

Mắt hạnh khẽ liếc một cái, thái giám đứng bên lập tức hiểu rõ, quát Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần to gan, hoàng thượng hỏi, còn không mau quỳ xuống trả lời!”
Quỳ?
Dùng xong thì vứt, cũng thẳng thắn thật đấy.

Phượng Khương Trần nghe theo quỳ xuống, hoảng hót nói: “Hoàng Thượng tha tội, Khương Trần bất ngờ, đầu óc hơi hồ đồ, kính xin hoàng thượng khai ân.


Nói xong, lại hành đại lễ, cả người quỳ rạp trên đất.

Trong điện, ngoại trừ Phượng Khương Trần thì tát cả đều đứng.

Đây rõ ràng là hoàng hậu đang công khai xỉ nhục Phượng Khương Trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui