Bên trong chỉ có kim, chỉ, một con dao giải phẫu, dao giải phẫu này là trước đây An Bình công chúa trả lại cho nàng, trừ thứ này ra thì cũng chỉ là đồ dùng trong đông y, không có tí giá trị nào.
Phượng Khương Trần đối với hoàng cung, có sự căm ghét và phòng bị tự nhiên, trước lúc vào cung đã đem đồ đạc thu dọn xong rồi.
Dù sao nàng có túi trị liệu thông minh bên người, trước khi vào cung nàng đương nhiên phải cất đi thứ có thể khiến thân phận mình bại lộ đi rồi.
Bên trong toàn là đồ vô dụng, hoàng thượng rất thất vọng, lấy kim chỉ để khâu vết thương và dao mỗ ra.
Để kim chỉ sang một bên, hoàng thượng cầm dao mồ lên, nhìn hồi lâu cũng không biết làm từ chát liệu gì.
Đột nhiên hoàng thượng tràn đầy sát khí, hướng mũi dao chỉ về phía Phượng Khương Trần, suy bụng ta ra bụng người nói: “Phượng Khương Trần ngươi thật to gan, vào cung mà lại dám mang vũ khí, ngươi muốn chết sao?”
Đã từng có đại thần vì cơn thịnh nộ của hoàng đế mà sợ đến ngắt xỉu.
Phượng Khương Trần cũng sợ hết hồn, vội vàng cắn vào đầu lưỡi một cái, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lên, sau đó tròn vành rõ chữ mà nói: “Hoàng thượng, dao này không phải vũ khí, nó là dùng để cắt bỏ phần thịt đã thối rữa ở vết thương.
Hoàng thượng, người xem con dao này, chuôi dài, lưỡi mỏng và nhỏ, tuyệt nhiên không thể làm hại người được đâu.
”
Đâm người thì không được, nhưng rơi vào tay thầy thuốc, muốn giết người thì thật sự rất dễ.
Đâm một dao vào động mạch, bảo đảm ngươi sẽ chết thật gọn nhẹ trong vòng năm phút.
“Keng.
” Hoàng thượng đạp mạnh dao xuống mặt bàn.
Đoàng…Cả đám người kinh hãi, thái giám và cung nữ đã sợ đến nỗi chân tay run lẫy bẩy.
“Phượng Khương Trần, một nữ tử như ngươi, làm sao lại thông thạo những thứ này đây?”
Ánh mắt ác liệt của hoàng thượng liếc sang Đông Lăng Vũ Cửu, giống như là đang hỏi hắn, y thuật của Phượng Khương Trần có phải là do hắn dạy hay không?
Cửu hoàng thúc lại như thể không nhìn thấy, không hé nửa lời.
Đẩy Phượng Khương Trần ra hắn liền biết rõ hoàng thượng sẽ nghĩ như vậy.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hắn bị hoàng thượng nhìn chằm chằm vào cũng phát phiền lên rồi, cũng đến lúc tìm một người đầy ra, để hoàng thượng dời sự chú ý.
Phượng Khương Trần là người được chọn tốt nhất.
Năng lực của Phượng Khương Trần càng mạnh thì hoàng thượng lại càng nghỉ ngờ, một khi đã nghỉ ngờ thì sẽ điều tra.
Mà kết quả tra ra chính là không có kết quả.
Trong thiên hạ này, người đến hắn còn không tra được thì hoàng thượng làm sao mà tra ra được.
Cửu hoàng thúc bình chân như vại, tỏ rõ bản thân mình hành vi ngay thẳng, thận trọng vững vàng.
Phượng Khương Trần đầy hết những chuyện này cho mẫu thân đã mât đi của mình, lúc nàng còn nhỏ mẫu thân đã dạy cho nàng nhưng nàng nhớ không được nhiều, chỉ nhớ rõ những điều này, con dao kia cũng là mẫu thân đề lại cho.
Hoàng thượng muốn hỏi thì đi tìm mẫu thân đã mắt của nàng mà hỏi.
Có điều, chỉ e là hoàng thượng không tìm được người nữa thôi.
Mẫu thân nàng qua đời là vì cứu thê tử của ông ta, đến hài cốt cũng không còn.
Không biết có phải là do Phượng Khương Trần nghĩ nhiều rồi không, nhưng nàng vừa nhắc đến mẫu thân đã mắt của mình, sát khí trên người hoàng thượng đã giảm đi đáng kể, bầu không khí cũng không còn đè nén, khó thở như trước nữa.
Hỏi không ra được kết quả, hoàng thượng quay sang nhìn Đông Lăng Vũ Cửu, cười như không cười nói: “Cửu đệ đã tiến cử được người tốt, nếu Cửu đệ không tiến cử, Lăng Vương lần này e là khó mà qua khỏi, Cửu đệ, đệ nói xem trẫm phải thưởng cho đệ phần thưởng như thế nào đây?”
Hoàng thượng thâm ý liếc thái tử, nhưng thái tử không còn đứng ở chỗ cũ nữa.
Không kể đến cái khác, nếu Đông Lăng Vũ Cửu không tiến cử Phượng Khương Trần thì Đông Lăng Tử Lãng lần này chết chắc rồi, thái tử cũng bớt đi được một kẻ địch mạnh.
Chỉ một câu nói, hoàng thượng đã gieo hoài nghỉ vào lòng thái tử.