“Ta cái gì mà ta, đưa tay kia đây.
”
Dưới lớp mặt nạ bằng bạc, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười, tiếc là mỹ nhân quá căng thẳng, từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy.
Lam Cửu Khánh tới đột ngột, đi không rõ.
Một đêm, ngoại trừ việc xoa bóp hai tay cho Phượng Khương Trần, cũng chẳng nói thêm lời nào.
Trong bầu không khí như vậy, Phượng Khương Trần đương nhiên cũng không dám nói chuyện gì.
Nàng vẫn sợ, sợ lại có lời đồn đại Phượng Khương Trần vụng trộm với người khác truyền ra ngoài.
Phượng Khương Trần luôn có cảm giác giữa hai người có gì đó là lạ, nhưng không nói ra được là lạ chỗ nào, hơn nữa hai tay lại còn bị người ta nắm chặt, ách… Được rồi, chủ yếu là do Lam Cửu Khánh xoa bóp quá thành thạo, mà tay nàng thật sự là rất mỏi, nàng cũng không nỡ rút tay lại.
Mãi đến tận lúc tờ mờ sáng, Lam Cửu Khánh mới buông tay nàng ra, lúc y nói y phải đi rồi, nàng mới phản ứng lại được là chỗ nào kỳ lạ.
Hai người bọn nàng cùng một giường!
Đừng nói là thời cỗ đại, ngay cả ở hiện đại có một người đàn ông xa lạ không có quen thân gì cả đêm ngồi trên giường của con gái cũng là chuyện cực kỳ thát lễ, thả vào thời cỗ đại thì đó chính là chuyện kinh hãi thế tục đấy.
Đoàng…
Lam Cửu Khánh chân trước đi khỏi, thì Phượng Khương Trần chân sau liền ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường.
Lam Cửu Khánh, ngươi khinh người quá đáng!
Cứ cho là danh tiếng của Phượng Khương Trần ta có kém đi chăng nữa ngươi cũng không thể làm vậy chứ! Chuyện này truyền ra, ta còn mặt mũi gặp người khác sao?
Tùng tùng tùng…
Phượng Khương Trần coi ván đầu giường là Lam Cửu Khánh, liều mạng nện vào đó.
Ááá…
Nàng trêu ai chọc ai rồi, một hai không thầy được điểm tốt của nàng, một hai không coi nàng là nữ nhân.
Hu hu hưu…
Một trận phiền muộn này của Phượng Khương Trần là phiền muộn thẳng đến lúc Chu Hằng gõ cửa mới thôi.
“Ai đấy” Ngày hôm nay không có tính xấu lúc tỉnh dậy, nhưng cái tính khí nóng nảy này vẫn còn rất hăng.
Chu Hằng đã quen từ lâu rồi, chỉ thi thoảng nhủ thầm trong lòng, Phượng Khương Trần như vậy, nam nhân nào chịu cho nồi đây, đoán chừng cả đời này chỉ có hắn mới chịu đựng được thôi.
“Tỷ, có người tìm tỷ.
”
“Đến ngay.
” Buồn bực chung quy cũng chỉ là buồn bực, cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục.
Phượng Khương Trần lật người xuống giường, tìm một bộ y phục để thay, lại rất tùy ý cầm lầy một cái dây cột tóc, quần tóc lại, chỉnh đốn xong mới ra mở cửa.
“Ai mà mới sáng sớm đã đến tìm ta thế, có để người ta sống không?” Phượng Khương Trần buồn bực đến tột độ rồi.
Từ sau lễ hội hoa đào, phiền phức to nhỏ gì cũng không ngừng kéo đến cho nàng.
“Người của Tạ gia.
” Chu Hằng đưa cho Phượng Khương Trần một tắm thiếp mời, nói: “Tạ phu nhân tổ chức hội thơ mời tỷ tỷ đến tham dự?”
“Tạ gia? Không đi.
” Phượng Khương Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: “Đúng rồi, người đưa thiếp mời của Tạ gia là ai?”
Nàng rất tò mò, ở Tạ gia còn có ai bằng lòng đến Phượng phủ.