Mà cho dù trải qua những ngày tốt lành thì cũng lại làm sao, người ta cũng không có trách nhiệm phải giúp được nàng.
Giúp đỡ là chuyện tình cảm, không giúp cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Dù sao cũng là võ tướng, trong bụng cũng không có mấy phần tâm địa gian xảo, ngay tức khắc nói ra thỉnh cầu của mình.
Vệ phu nhân bị bệnh mắt, muốn mời Phượng Khương Trần khám giúp cho.
Bệnh mắt?
Phượng Khương Trần hỏi máy câu bề bệnh trạng, đại khái có thể đoán ra được là bệnh đục thủy tinh thể, nhưng vẫn muốn tận mắt xem xét, vậy mới có thể xác định chính xác được.
“Vệ tướng quân, bệnh tình của phu nhân, ta đại khái là hiểu rồi.
Ngài xem khi nào rảnh thì đưa phu nhân đến Phượng phủ, để ta khám xem, khám xong mới có thể quyết định được.
Vệ tướng quân có thể yên tâm, không kể đến giao tình của Vệ tướng quân và phụ thân ta, chỉ dựa vào việc Vệ tướng quân là người Vũ Văn tướng quân đưa tới, Khương Trần cũng sẽ tận tâm.”
Nàng đúng lúc mượn cơ hội này, lập ra quy tắc, đó chính là trừ phi bệnh nặng đến nỗi không dậy nỗi thì Phượng khương Trần nàng sẽ không đến tận nhà khám bệnh.
Tới nhà người, quá phiền toái, đi đi về về làm chậm trễ thời gian của nàng, nàng cũng không phải thái y đặc biệt vì mấy người mà phục vụ.
“Đa tạ Phượng tiểu thư, ta đi về sẽ đưa phu nhân ta tới ngay, chỉ là tiền khám bệnh…” Vệ tướng quân có phần hỗ thẹn, gương mặt ngăm đen thoát đỏ lên.
Vũ Văn Nguyên Hòa nhìn ra cái gọi là sầu não đó, hắn ghét nhất là người không dứt khoát, trực tiếp cướp lời, nói: “Phượng Khương Trần, Vệ tướng quân xin ta, một là để ta đưa ông ấy tới đây xin ngươi chữa bệnh, hai là tiền chẩn bệnh của ngươi cao quá.
Một nghìn lượng vàng không phải là số tiền người bình thường có thể gánh được, đặt tiền khám cao như thế, ngươi cho rằng ai ai cũng là Tô Văn Thanh với Vương Cẩm Lăng chắc, trong nhà nhiều tiền không có chỗ để? Một câu thôi, tiền khám bệnh có thể bớt chút được không?”
Hoàn toàn không coi Phượng Khương Trần là người ngoài, Phượng Khương Trần cũng không để tâm, nàng vui vẻ nói với Vũ Văn Nguyên Hòa: “Có thể chứ, nể mặt mũi Vũ Văn tướng quân vậy, một trăm lượng có được không?”
Phượng Khương Trần thật ra cũng không xem trọng chuyện này lắm, lúc đó chẳng qua là thuận miệng nói ra, vậy mà Tô Văn Thanh thực sự đem tới một nghìn lượng vàng thật.
Trên mặt hai cha con Vệ tướng quân vẫn toát ra vẻ khó khăn, nhưng rồi cũng cắn răng gật đầu: “Đa tạ Phượng tiểu thư, buổi chiều ta sẽ đưa phu nhân ta tới, cùng với một trăm lượng vàng.”
“Vệ tướng quân ngài hiểu lầm rồi, ta nói không phải là một trăm lượng vàng, là một trăm lượng bạc.
Còn chuyện tiền khám bệnh, cứ đợi ta xác định là có thể chữa được, chữa khỏi rồi hẵng tính.”
“Một trăm lượng bạc? Không phải chứ, Phượng Khương Trần ngươi lấy có tí tiền như vậy thôi à?” Người thốt ra câu này không phải ai khác, chính là Tạ Tam.
“Từ một nghìn lượng vàng biến thành một trăm lượng bạc, nữ nhân này cũng phá gia bại sản quá rồi.
“Không được à? Ta vui vẻ là được, dù sao nhận bao nhiêu tiền là việc của ta.
Nhưng mà Tạ gia các ngươi muốn tìm ta khám bệnh thì không được cái giá này đâu.” Phượng Khương Trần phòng bị từ trước.
Mỗi người mỗi cảnh.
Ở hiện đại xảy ra tai nạn, tiền bồi thường cho người nước ngoài là hơn mười triệu, bồi thường cho nhân dân trong nước chỉ có một triệu, thậm chí là mấy trăm nghìn.
Đều là sinh mệnh như nhau, nhưng những người khác nhau thì cái gái cũng khác nhau, nàng thu tiền khám bệnh đương nhiên cũng là nhìn người mà thu rồi.
Người có tiền thì cứ ra sức lột, ai bảo các người cho rằng tính mạng của mình quý giá lắm cơ.
Người nghèo, có tiền hay không cũng không sao cả, dù sao nàng không phải là mở bệnh viện rồi nuôi một đám bác sĩ, vả lại dược phẩm đều ở trong túi trị liệu thông minh, nàng không mát phí tổn gì cả.
Tạ Tam đầy mặt buồn bực, nhưng không nói thêm gì nữa.
Phượng Khương Trần cũng im lặng, không khám bệnh cho người nhà họ Tạ, đã là nể tình lắm rồi.