Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đang định mượn cơ hội cáo trạng thì đám thái y bị Đông Lăng Tử Lãng cũng không còn kiên nhẫn nữa phát tay đuổi ra ngoài: “Đi ra ngoài.

Bổn vương không muốn nhìn thấy các ngươi.


Nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường, cố nén đau đớn trên chân, khóe miệng Đông Lăng Tử Lãng kéo ra một vệt cười.

Giao chiến với Phượng Khương Trần máy lần, hắn chiếm hết ưu thế nhưng không thắng nổi một trận, Phượng Khương Trần, nữ tử này vẫn luôn có bản lĩnh đắc tội hết tất cả mọi người.

Mẫu hậu hắn, hoàng muội hắn, bây giờ lại là đám thái y của Thái y viện.

Đúng là một nữ nhân phiền phức.

Nghĩ đến chính mình định nạp cái nữa nhân phiền phức này vào, Đông Lăng Tử Lãng lại đau đầu một trận.

Phượng Khương Trần trước đây, hèn nhát nhu nhược khiến người ta không làm sao có thể thích nỗi, Phượng Khương Trần của bây giờ ngược lại lại quá mạnh mẽ, đây tuyệt đối không phải một nữ nhân an phận trong phòng.


Đúng là đủ loại đau đầu!
Phượng Khương Trần có túi trị liệu thông minh ở đây, hoàn toàn không cần trở về Phượng phủ, về Phượng phủ chẳng qua là để che giấu mà thôi, dù sao nàng cũng không giải thích nổi sao có thể lầy được một đống dụng cụ ra.

Trên đường về Phượng phủ, tạt ngang đường, tiện tay mua một hòm thuốc và một số thuốc đông y cần dùng gì đó, đặt tượng trưng trong hòm.

Đến Phượng phủ, chào Chu Hằng một tiếng, sau đó quay về phòng, lúc này mới từ trong túi trị liệu thông minh lấy ra thuốc dùng đề cấp cứu, nhắc theo hòm thuốc lại đi về phủ Lăng Vương.

Lần này không có ai ngăn cản, cũng không có thái y phiền toái ở đây, Đông Lăng Tử Lãng đuồi hết người đi rồi.

Phượng Khương Trần cũng không thấy lạ, đây vốn là điều kiện của nàng.

Phượng Khương Trần hành lễ đơn giản xong liền xắn tay áo lên, cũng búi tóc lên, sau đó rửa tay, mang bao tay vào.

Đông Lăng Tử Lãng vẫn nhìn nàng, một câu cũng không hé, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nữ nhân này, dường như biến thành người khác vậy.


Lão luyện, thông minh tháo vát.

So với những nữ nhân hắn gặp thì khác xa.

Phượng Khương Trần vừa quay đầu lại liền nhìn thấy, nhưng làm bộ không biết, chỉ tính toàn ở trong lòng, làm thế nào để tiêm thuốc mê cho hắn, để hắn ngắt đi, nhưng lại lo lắng cho cơ thể hắn có thể chịu nổi thuốc gây mê toàn thân không? Nàng lại phải giải thích thế nào đây?
Phượng Khương Trần rén rén mở hòm thuốc ra, Đông Lăng Tử Lãng cười rộ lên: “Phượng Khương Trần, đừng tưởng có thể giấu được bổn vương, hôm qua bổn vương rất tỉnh táo, tất cả những gì ngươi làm bổn vương đều thu hết vào tầm mắt rồi.

Có điều ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi ra ngoài đâu.


Nói sao đi chăng nữa thì ngươi cũng đã liều mình cứu ta.

Đông Lăng Tử Lãng nghĩ tới đây, quyết định bỏ lơ sự vô lý của Phượng Khương Trần.

Pằng…
Phượng Khương Trần che đậy hòm thuốc thật kỹ, kinh hãi nhìn Đông Lăng Tử Lãng: “Cái gì? Ngài nhìn thấy cái gì rồi?”
Thịch thịch thịch…Phượng Khương Trần cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, rất căng thẳng.

“Ngươi rất để ý à?”
Đương nhiên là để ý rồi, chuyện này dây dưa liên quan đến sống chết của nàng đấy.

Phượng Khương Trần há hốc miệng đang định hỏi thêm, lại phát hiện không đúng lắm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận