Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Nhưng Vũ Văn tướng quân đã xin tỷ giúp đỡ mà? Không phải bởi vì tỷ có thế giúp hắn hay sao?” Chu Hằng không hiểu vì sao bản thân cứ cảm thấy Phượng Khương Trần hệt như một bảo tàng, trên người đầy rẫy những bí mật họ chưa biết.
“Vũ Văn tướng quân là vì uống rượu rồi nên mới nói ra như vậy, hẳn chuyện đó đã khiến hắn ta ưu phiền rất lâu, để trong lòng mãi thấy khó chịu, tựa vào cảm giác say mới dốc hết toàn bộ buồn khổ.

Hắn ta chỉ đang muốn tìm người nói một câu mà thôi.” Phượng Khương Trần đi về phía trước hai bước, rồi hệt như nghĩ đến gì đó, nàng khựng lại: “Chu đệ, đệ đừng nghĩ quá nhiều.

Chuyện đã xảy ra buổi tối hôm nay, đệ hãy coi như chưa từng xảy đến.
Ta không hy vọng ngày sau sẽ xuất hiện lời đồn gì đó không an toàn.”

Đối với Chu Hằng, việc nhỏ thì Phượng Khương Trần hoàn toàn tin tưởng, nhưng chuyện lớn thì nàng lại gánh không nỗi sự mạo hiểm đó.
Thân phận của Chu Hằng là một bí mật, mà bắt cứ ai có bí mật, thì đều nguy hiểm.
“Yên tâm đi, đệ sẽ không làm chuyện gì khiến tỷ thấy thương tâm!” Đây là hứa hẹn của Chu Hằng.
“Ta sẽ nhớ kỹ lời của đệ!” Phượng Khương Trần nhanh chóng đi mắt.
Ánh trăng rọi xuống sân, chiếu vào trên người nàng.

Chu Hằng vẫn đứng yên tại chỗ, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, hắn lại phát hiện ra rằng sau lưng mình có người.
“Vũ Văn tướng quân, ngươi đã đứng ở đây từ khi nào vậy?” Chu Hằng sợ đến mức đi về phía trước một bước, ôm lấy ngực.
Nam nhân này đúng thật là “Xuất quỷ nhập thần”, không uống rượu thì thôi, sao mà đến chút mùi rượu cũng không nghe được vậy?
“Lúc ngươi đang nhìn Phượng Khương Trần mà thất thần đấy!” Vũ Văn Thanh như đứng trên cao mà nhìn xuống Chu Hằng, dường như muốn nhìn thấu cả hắn: “Chu Hằng, rốt cuộc ngươi là ai2”
“Đêm nay ngươi uống rượu giả điên cũng là để biết ta là ai?” Chu Hằng hỏi đầy phòng bị.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vũ Văn Thanh tiến lên mấy bước, dùng khí thế mạnh mẽ mà áp đảo Chu Hằng.
Chu Hằng không gánh nỗi cỗ sát khí này, không kìm được mà cười khổ một tiếng:”Vũ Văn tướng quân à, tạm thời ngươi đừng làm ta sợ.


Tạm thời thân phận của ta chưa thể nói, nhưng ta dám cam đoan, rằng ta không có ác ý gì, ít ra là đối với các ngươi!”
“Ngươi không phải người Đông Lăng!” Thân là tướng quân, Vũ Văn Thanh luôn rất mẫn cảm với những chuyện này.
Hắn ta lo rằng Chu Hằng là mật thám, nhưng nhìn biểu hiện của Chu Hằng ngày hôm nay, hắn ta lại thấy không phải.
Chu Hằng gật đầu: “Ta không phải người Đông Lăng, nhưng xin Vũ Văn tướng quân yên tâm cho.

Ta không có ý đồ gì với Đông Lăng cả, cũng không phải mật thám chỉ hết! Nếu ta là mật thám, ta sẽ không ở lại Phượng phủ.”
Vũ Văn Thanh đánh giá Chu Hằng.

Thấy vẻ mặt hắn rất thản nhiên, bèn gật đầu: “Phượng Khương Trần tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ tin ngươi một lần.”
Vũ Văn Thanh tin tưởng, rằng Phượng Khương Trần giết người không chớp mắt kia sẽ không nuôi một con sói dữ bên người.

“Vậy Văn tướng quân ngươi thì sao? Hôm nay ngươi uống rượu giả điên là có ý đồ gì? Ngươi thật sự nghĩ Khương Trần có thể giúp ngươi sao?” Hai nam nhân đều muốn bảo hộ Phượng Khương Trần, thành ra lại quay sang phòng bị lẫn nhau.
“Chuyện của ta chẳng can hệ gì đến ngươi cả!” Vũ Văn Thanh tỏ vẻ dù hắn ta có tin tưởng Chu Hằng, thì hắn ta vẫn không thích người này, bộ dạng không muốn nói chuyện thêm nhiều nữa, quay người bước đi.
Chu Hằng vội vã ngăn lại: “Sao lại không can hệ đến ta? Ngươi có biết nếu chuyện này trở nên không tốt, ngươi sẽ hại Khương Trần bị Hoàng thượng để mắt, rồi ngươi đang khiến Khương Trần rơi vào nguy hiểm không?”
“Khương Trần? Sao vậy? Không gọi tỷ tỷ nữa à?” Vũ Văn Thanh nhìn Chu Hằng đầy châm chọc.
Mở miệng ngậm miệng toàn tỷ với đệ, lầy danh nghĩa đệ đệ ở lại bên cạnh Phượng Khương Trần, thật là khiến người ta chán ghét!
Chu Hằng quay mặt đi, nói với vẻ cứng miệng: “Đó là chuyện của ta, không can hệ đến ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận