Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Lâm Cửu Khánh lắc lắc đầu: “Ta không cần ngươi giúp ta cứu người, ta muốn ngươi mượn được một món đồ này cho ta.”
Ánh trăng chiếu vào trên cái mặt nạ màu bạc, cả người Lâm Cửu Khánh nhanh bị một tầng hàn quang bao phủ, khiến khoảng cách của hai người như nhích lại gần hơn.
“Mượn cái gì?” Phượng Khương Trần cũng âm thầm thở phào.

Chuyện này dễ hơn cứu người nhiều.
“Ngươi hãy cho ta mượn vũ khí ngươi dùng để giết người ở Biệt viện Hoàng gia!”
“Cái gì?” Phượng Khương Trần trừng lướn mắt, liên tục lui về phía sau, mãi đến khi đụng phải vách tường rồi nàng mới hồi hồn lại: “Ngươi, ngươi nhìn thấy rồi?”
Không ngờ nàng lại không phát hiện ra có người ẩn náu.
Phượng Khương Trần ảo não đến cực điểm.
Lâm Cửu Khánh gật gật đầu.
“Còn ai nữa không? Trừ ngươi và ta ra, bên cạnh ta còn có ai giám thị nữa không?” Phượng Khương Trần đưa tay ra phía sau lưng, lặng lẽ khởi động túi chữa bệnh trí năng, chuẩn bị lấy thứ bên trong ra.
Giết hắn! Giết người nam nhân biết bí mật của nàng này!
Lâm Cửu Khánh, đừng trách ta.


Ta không muốn giết ngươi, là ngươi chọc vào ta trước, ta chỉ đang tự bảo vệ mình.
Một thứ gì đó được Phượng Khương Trần nắm vào tay, im lặng không tiếng động.
Động tác rất nhỏ nhưng nó lại không tránh được ánh mắt của Lâm Cửu Khánh.

Trước khi Phượng Khương Trần chuẩn bị ra tay, Lâm Cửu Khánh cười lạnh một tiếng, nhanh chóng tiến lên, giam Phượng Khương Trần vào giữa vách tường và lòng hắn.
Động tác nhanh đến mức Phượng Khương Trần trở tay không kịp.
“Phượng Khương Trần, đừng ra oai với ta!” Sát khí bắt đầu tỏa ra từ người Lâm Cửu Khánh.
“Đồ đê tiện!” Phượng Khương Trần không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Cửu Khánh, lén lút thu vũ khí lại.
Đúng là một tên nam nhân phiền phức, không dễ chơi.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng giấu nữa, trừ ta ra thì không có bất cứ kẻ nào bên ngoài biết.” Tay trái hắn đặt trên tường, tay phải lại thủ sẵn ở thắt lưng của Phượng Khương Trần.
“Buông tay!” Trong lòng Phượng Khương Trần biết không ổn, bèn cúi người một cái, ra tay rất nhanh.
Khuỷu tay nàng đập một cái vào nơi xương sườn của Lâm Cửu Khánh.

“Cũng mạnh lắm, tiếc là hôm nay ngươi đã đụng phải ta.” Chân phải Lâm Cửu Khánh nhắc lên, vừa đưa ra đã đẩy được tay Phượng Khương Trần trở về.
Xoạc, Phượng Khương Trần ngã lại về tường, nhưng Lâm Cửu Khánh cũng không buông tha, đè thẳng xuống, mục tiêu chính là cảnh tay Phượng Khương Trần đang đặt giữa hai người.
Không, tay của ta.
Mặt Phượng Khương Trần trở nên trắng bệnh, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Nàng vội vã rụt hai tay lại, nhưng đã không kịp nữa rồi…
Nàng không dám la to lên, vì nàng biết, một khi nàng la lên, nàng sẽ kinh động đến bọn Chu Hằng, Vương Cẩm Lăng và Vũ Văn Thanh.

Đến lúc đó, người chết sẽ không còn là một mình nàng nữa.
“Tha cho ngươi lần này.” Lâm Cửu Khánh đột ngột thay đổi phương hướng, trực tiếp đánh vào mặt tường sau lưng Phượng Khương Trần.
Bùm một tiếng, Phượng Khương Trần có thể chắc chắn, rằng chân của Lâm Cửu Khánh đã bằầm rồi.
Phượng Khương Trần không tin nổi, không ngờ người nam nhân này lại buông tha nàng.

Vừa định nói lời tạ ơn, Phượng Khương Trần chợt phát hiện ra bản thân đã bị Lâm Cửu Khánh giữ lại.

Sau lưng là vách tường, phía trước là Lâm Cửu Khánh, nàng đã không còn chỗ trốn nữa.
“Phượng Khương Trần, đừng hòng ra oai với ta! Lần sau ngươi sẽ không còn vận khí tốt như vậy đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận