Phượng Khương Trần cười khổ: “Không thông minh, một bé gái mồ côi như ta có thể sống sót như thế nào? Lâm Cửu Khánh, ta không muốn biết ngươi muốn làm gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn ta giết bao nhiêu người?”
Nếu phải giết thiên quân vạn mã, vậy chỉ bằng nàng sớm hết hy vọng, chỉ cho Lâm Cửu Khánh cách sử dụng rồi coi như chưa từng có cây súng này.
Dù sao Lâm Cửu Khánh cũng chỉ có thể dùng được một thời gian.
“Mười.
Ta muốn ngươi giết mười tên cao thủ võ lâm.” Lúc này Lâm Cửu Khánh mới nói thật rõ.
Có lẽ hắn nên giống như Tô Văn Thanh, tin tưởng nữ này nhân một lần.
Mười người, nàng cóc sợ.
“Không thành vần đề.
Chỉ cần ngươi che giấu cho ta, ta cam đoan không có gì là không thể giải quyết!”
“Phượng Khương Trần, mạnh miệng thì ai cũng nói được!” Lâm Cửu Khánh biết khả năng sát thương của thứ vũ khí này, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Phượng Khương Trần, hắn vẫn cảm thấy không tin.
“Ta sẽ dùng sự kiện thực tế chứng minh.
Lâm Cửu Khánh, ngươi nên đi nhanh đi, bằng không trời sẽ sáng mắt.
Đêm tối gió mát chính là thời cơ giết người tốt nhất!” Không phải Phượng Khương Trần hiếu chiến, mà nếu trời sáng rồi, nàng có muốn làm gì cũng không còn tiện.
“Nếu có chết, ngươi cũng đừng trách ta!” Lâm Cửu Khánh chưa từng thấy có nữ nhân nào không sợ chết.
“Không trách, ngươi nhớ chôn ta là được, ta cũng không muốn phơi thây hoang dã.” Có chung một bí mật với nhau, khoảng cách giữa hai người cũng sẽ được kéo gần hơn.
Ít ra Phượng Khương Trần cũng không đối địch với Lâm Cửu Khánh như trước nữa.
Quan trọng là Lâm Cửu Khánh quá mạnh, bảo nàng đối đầu thì chỉ bằng nàng giao hảo.
“Nếu ngươi đã nôn được chết như vậy, vậy đi thôi!” Lâm Cửu Khánh ôm ly thắt lưng Phượng Khương Trần, vận khởi khinh công, cưỡi trăng mà đi.
Tuy Phượng Khương Trần đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng một khắc được ôm bay lên kia, nàng vẫn thấy hoảng sợ, suýt nữa nàng đã la to lên thành tiếng, hai tay siết chặt vào áo Lâm Cửu Khánh.
Trời ạ, thì ra cái thứ gọi là khinh công này thật sự dùng tốt như vậy!
Gió lướt qua bên tai nàng, Phượng Khương Trần cảm giác như cả người mình bay lên, tiếp đó thì căng thẳng muốn giết người cũng giảm nhẹ đi không ít.
Lâm Cửu Khánh cúi đầu là thấy ngay khóe miệng hơi vễnh lên kia của Phượng Khương Trần, hắn bèn thầm nhẩm một câu: “Nữ nhân kỳ lạ.”
Hai người rời khỏi thành rất nhanh.
Tại trạm canh khác, Lâm Cửu Khánh thổi một hồi huýt sáo, chỉ thầy một con tuần mã đen bóng phi ra từ trong rừng.
“Chỉ có một con ngựa, ngươi và ta cưỡi chung.”
“Được.” Xuất môn ra ngoài cũng chỉ có thể nghe theo.
Dù sao Lâm Cửu Khánh cũng không phải đang hỏi ý nàng, mà là đang báo cho nàng biết.
Có khinh công trác tuyệt tốt thật, Lâm Cửu Khánh hoàn toàn không cần đạp bàn gì đó, ôm Phượng Khương Trần nhảy phốc lên lưng ngựa, tư thế kia trông vô cùng đẹp mắt.
Tiếc là không có ai tung hô hắn.
Phượng Khương Trần còn chưa ngồi vững, Lâm Cửu Khánh đã giục ngựa chạy như điên.
Vì thế, nàng có thể thầy hắn rất vội vã, vội vã đi cứu người.
Ư… Phượng Khương Trần cảm thầy cơm mình ăn buổi tối lẫn rượu mình đã uống sắp trào ra ngoài cả rồi.
Dạ dày nàng vô cùng khó chịu, trạng thái này cũng nàng cũng không hợp đánh đấm.
“Lâm Cửu Khánh, ngươi đi chậm một chút, cho ta ngồi vững đã.
Thế này ta thấy rất không thoải mái!”
“Nữ nhân, ngươi thực phiền toái.” Lâm Cửu Khánh giận dữ trả lời, lại chậm tốc độ lại, ôm chặt Phượng Khương Trần để nàng không bị xóc.
Haizz…
Cuối cùng cũng ngồi ổn, Phượng Khương Trần khẽ thở dài.