Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Rất rõ ràng, nàng không hề có hứng thú hỏi về chuyện ngày hôm nay.
“Trên người hắn có thương tích, giúp hắn xem thử.” Thật ra Lâm Cửu Khánh không muốn Phượng Khương Trần có liên hệ gì với Bộ Kinh Vân, nhưng dù vết thương trên người Bộ Kinh Vân không quá nguy hiểm, hắn vẫn tháy lo lắng.
Người Dạ Thành tạo ra mười mấy vết thương trên người hắn, đợi họ xuống núi tìm được đại phu rồi, chưa biết chừng y đã mắt máu rất nhiều.

Đền lúc đó, chắc chắn y phải dưỡng cơ thể thêm mười ngày nửa tháng nữa.
Phượng Khương Trần âm thầm thở dài.
Được rồi, ai bảo người ta nắm trong tay nhược điểm của cô chứ.
“Cởi quần áo ra, ngồi xuống một bên.” Cả ánh mắt Phượng Khương Trần cũng không cho Bộ Kinh Vân.
Càng biết nhiều, nàng càng nhanh chết…
Vết thương của Bộ Kinh Vân trông vô cùng dọa người, nhưng thực tế lại không nghiêm trọng lắm, ít ra thì không bị thương vào gân cốt.


Những vét thương như thế này, chỉ cần cầm máu là người tập võ có thể có năng lực hồi phục, mười ngày nữa tháng là xong xuôi.

Vậy nên căn bản Phượng Khương Trần không cần mở túi trí năng chữa bệnh ra, chỉ lấy vài cột vào chân làm sơ cấp khẩn cáp rồi chuẩn bị đơn giản vài thứ thay băng cho hắn một chút là được.

Xử lý xong rồi, xuống núi mới tính tiếp.
Thật ra cô có thể rửa sạch toàn bộ vết thương cho Bộ Kinh Vân, nhưng…
Cái tên Lâm Cửu Khánh này tỉnh tường quá rồi, bí mật của nàng đã gần bại lộ, nàng tuyệt đối không thể để bí mật về túi trí năng chữa bệnh cũng bị lộ ra nốt.
Vậy nên Bộ Kinh Vân chỉ có thể tự chịu vết thương.
Từ một khắc kia của Phượng Khương Trần, Bộ Kinh Vân đã chú ý nhất cử nhất động của nàng.
Bình tĩnh, quyết đoán, ra tay tàn nhẫn, là sát thủ trời sinh.

Về phần hạnh động đào ám khí ra từ trong óc người chết của Phượng Khương Trần, hắn tự động xem nhẹ.

Tóm lại, hắn rất tán thưởng Phượng Khương Trần.

Một nữ nhân có thể làm hết những chuyện như vậy, chứng minh nàng không phải một con người vĩ đại bình thường.
Nữ nhân như vậy thật khiến người ta kinh diễm, cũng xứng đôi với hắn.

Bộ Kinh Vân vô cùng ngạc nhiên, không biết Lâm Cửu Khánh tìm ở đâu ra một nữ nhân lãnh diễm bức người như vậy.
Lúc nghe Lâm Cửu Khánh nói nàng giúp hắn kiểm tra miệng vết thương, thì ánh mắt BVK nhìn Phượng Khương Trần càng ngày càng có điều.

Nữ nhân này toàn năng mười phần như vậy?
Có máy lần hắn muốn mở miệng ra bắt chuyện với Phượng Khương Trần, nhưng dưới khí thế “còn sống chớ gần” toát lên trên người Phượng Khương Trần, hắn ngại việc đó.

Mãi đến khi thấy thủ pháp băng bó kia của Phượng Khương Trần còn chuyên nghiệp hơn cả đại phu nổi dang, Bộ Kinh Vân thật sự không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi: “Ngươi là đại phu?”
“Ừ.” Phượng Khương Trần vô cùng kiệm lời.

Căn cứ vào nguyên tắc ít nói ít sai, nàng cố hết sức không mở miệng, ánh mắt cũng chăm chú, trừ miệng vết thương ra thì không nhìn cái gì khác nữa.
Dù cho vóc dáng của nam nhân trước mặt này rất không tệ, Phượng Khương Trần cũng không có cảm giác.
Lâm Cửu Khánh gật đầu vô cùng hài lòng, nhưng Bộ Kinh Vân thì không vui.

Dù sao hắn cũng là vị thiếu hiệp giang hồ lắm mỹ nhân mê mẩn, không ngờ cả nửa con mắt mà nữ nhân này cũng chẳng ném cho hắn.

Tuy là trước đó bộ dạng hắn có hơi chật vật, nhưng không phải bây giờ đã được sửa soạn đàng hoàng rồi sao?
Bộ Kinh Vân nói với vẻ cực kỳ không vui: “Ban nãy nhìn bộ dáng ngươi giết người, ta còn cho ngươi là sát thủ.

Dù sao trông ngươi cũng không giống đại phu.”
Động tác tay của Phượng Khương Trần ngừng một chút, nàng ngẩng lên liếc Bộ Kinh Vân một cái, phản pháo lại: “Ban nãy lúc mới nhìn thấy công tử lõa thể nằm trên vòng xoay, ta còn tưởng đâu công tử là ông già thỏ, dù sao cũng không giống cao thủ.”
“Cái gì? Ông già thỏ? Ngươi nói ta là đồ chơi của con nít?” Bộ Kinh Vân nhảy dựng lên, may mà Phượng Khương Trần phản ứng nhanh, dùng sức đè mạnh người xuống: “Ngồi yên cho ta, đừng lộn xộn!”
Làm sao Bộ Kinh Vân có thể không lộn xộn được, chuyện này can hệ đến thanh danh của hắn đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận