Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Được rồi, hy vọng chúng ta không tin nhầm người.” Tô Vân Thanh gật đầu.

Nghĩ đến quan hệ giữa Phượng Khương Trần và Vũ Văn Thanh hay Vương gia, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
“Cửu Khánh, con người của Vũ Văn Thanh kia, ngươi thấy thế nào?” Tô Vân Thanh nhắc đến người có thể dùng được.
“Tướng tài trời sinh!” Lâm Cửu Khánh đưa ra đánh giá rất cao, đồng thời nghĩ đến một màn đã thấy ở Phượng phủ kia, quả thật người này có thể dùng.
“Vậy thì tính sao?” Trong mắt Tô Vân Thanh, Vũ Văn Thanh có nhiều giá trị hơn Phượng Khương Trần nhiều.
“Ta sẽ xử lý con người đó.

Trời sắp sáng rồi, ta cũng nên trở về.


Vân Thành, chuyện của Dạ Thành giao lại cho ngươi, ta không hy vọng lại có vấn đề nữa.

Chưa hết, đem số lương thực bí mật ngươi tích trữ ra ngoài thành đi, ta cần dùng.”
Lâm Cửu Khánh xoay người chuẩn bị ra ngoài ngay thì thấy phía trước có BKT đang ngồi phịch xuống ghế, giận dữ bảo: “Bộ Kinh Vân không có chuyện gì thì nhanh quay lại Kinh Vân Sơn Trang một chút đi! Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi sẽ không còn vận khí tốt như thế đâu.”
“Không đi, cái tên hỗn đản nhà ngươi!” Bộ Kinh Vân bực bội la hét.
Bỏ lại hắn đang bị thương ở bên ngoài thành, hắn mệt chết mệt sống về được Tô phủ thì lại bảo hắn cút đi.

Hắn mới không cút đấy!
Tô Vân Thanh lắc đầu bảo: “Kinh Vân, ngươi thật sự rất không cẩn thận.

Nếu đêm qua không có Phượng Khương Trần, dù Cưu Khánh có cứu được ngươi, thì cũng vô pháp toàn thây ra ngoài.

Ngươi có biết thân phận của hắn không? Kẻ dõi theo hắn rất nhiều, hắn bị thương thì rất phiền phức.

Nếu lần này không có Phượng Khương Trần, ngay cả mạng sống Cửu Khánh cũng không còn.”
“Ta cũng không hề muốn như vậy, là do cái tên Dạ Diệp kia lừa ta.” Bộ Kinh Vân buồn bực nhảy dựng lên từ cái ghế, rồi miệng vết thương của hắn lại bị động, đau đến mức hắn hít một ngụm khí, tội nghiệp mà than thở với Tô Vân Thanh: “Vân Thanh, ngươi có thể đi tìm Phượng Khương Trần để nàng băng bó vết thương cho ta một lần nữa không? Cả người ta đau quá!”
“Ngươi cút!” Tô Vân Thanh giận dữ nói, cũng theo ra khỏi mật thất.
Dạ Thành…
Thật sự là một thứ phiền phức!

May mà cuối cùng đống lương thực kia có chỗ dùng.

Con người Vũ Văn Thanh kia, quả nhiên có thể dùng được.
Tô Vân Thanh vui vẻ vô ưu.
Tuy đã sửa soạn xong xuôi, nhưng trên mặt Phượng Khương Trần vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen lại rõ ràng.
Vũ Văn Thanh vừa nhìn thấy Phượng Khương Trần là biết chắc đêm qua nàng đã không ngủ cả đêm.
Hắn ta thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên quan hệ của Phượng Khương Trần này và Cửu Hoàng thúc không đơn giản.

Đêm qua bản thân vừa nói với nàng về việc quân cơ, nàng đã lập tức đi tìm Cửu Hoàng thúc, chỉ là không biết kết quả như thế nào.
Vũ Văn Thanh nhẫn nại cảm giác trong lòng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, hắn ta vội vã kéo Phượng Khương Trần vào thư phòng, sau khi xác định không có ai nghe lén, hắn mở miệng hỏi: “Phượng Khương Trần, hôm qua chuyện ta nói với ngươi đã có kết quả chưa? Ngươi nói thế nào rồi?”
Chẳng trách Vũ Văn Thanh lại vội vàng như thế, hóa ra là hắn thật sự không chịu nổi.

Từ tháng sau, ba mươi vạn nhân sẽ không còn cơm ăn.
Nếu Cửu Hoàng thúc không ra tay, hắn ta chỉ có thể tìm người khác.
Trong khoảng thời gian này, cũng không phải không ai tìm hắn, nhưng hắn chướng mắt thôi.
“Chuyện gì?” Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Thanh đầy quái dị, cố nén xúc động muốn ngáp.
“Quân hưởng, vấn đề quân hưởng ấy! Không phải hôm qua ta đã nói ngươi giúp ta nghĩ biện pháp sao?
Ngươi không nghĩ ra à?” Vũ Văn Thanh càng muốn hỏi rốt cuộc Cửu Hoàng thúc đã nói gì, nhưng hắn không dám hỏi trắng trợn như vậy.
“Không phải ngươi đã uống rượu sao? Chuyện lúc uống rượu mà ngươi cũng nhớ rõ?” Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Thanh đầy ngờ vực.

Nàng cứ luôn cảm thầy chuyện này không đơn giản, có thể cố tỉnh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận