Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Mắt này của nàng ấy vốn không phải bẩm sinh đã bị như vậy, mà là nàng ấy bị từ mười mây năm trước.
Nàng ấy đã đi gặp vô số đại phu, nhưng họ đều nói không cứu được.

Bây giờ sắp được nhìn thấy ánh mặt trời rồi, nàng ấy rất cao hứng.
Phượng Khương Trần không có biểu cảm gì, thản nhiên nói một câu không cần cảm tạ.
Nhiều năm trong kiếp sống làm nghề y, nàng đã tập mãi thành quen.

Tuy rằng lòng nàng vẫn vui vẻ như trước, vì có thể giúp người khác chữa được ốm đau, nhưng nàng lại không biểu hiện ra ngoài.
Bệnh có thể trị, Phượng Khương Trần chẩn bệnh xong thì tạm thời cảm thầy thoải mái.

Nàng nễ mặt việc Vệ tướng quân quen biết với phụ thân mình, đích thân tiễn người về tận phủ.
Trên đường đi Vệ tướng quân cứ cảm khái mãi, rằng Phượng tướng quân đã sinh ra một nữ nhân tốt.

Tuy là Phượng Khương Trần mệt mỏi, nhưng nghe Vệ tướng quân nhắc đến phụ thân, nàng lại không kìm được mà hỏi một số chuyện trong quân, tiếc là Vệ tướng quân không biết được nhiều lắm.
Đưa người đến cửa lớn rồi, Vệ tướng quân đột ngột bảo: “Phượng Tú, có chuyện ta không biết có nên nói với ngươi không.”
“Vệ tướng quân có nói thẳng đi, không sao đâu.” Phượng Khương Trần không thích điểm này của Vệ Tướng quân.
Ngươi là một người tham gia quân ngũ mà, không phải không nên sảng khoái một chút, nói thì cứ nói, còn hỏi có nói được hay không?
“Phượng Tú, phần lớn những người đi theo Phượng tướng quân năm đó đều đã tàn trí.

Những ngày bọn họ đã qua rất cực khổ, theo như ta biết, có vài người bị bệnh cũng không có tiền trị liệu.

Sáng hôm nay có mỗ người đưa một hài tử bị vỡ đầu đến cầu quý phủ ta.

Ta đã cho mười hai đồng, nhưng nhìn bộ dáng hài tử kia hẳn phải cần nhiều tiền hơn, thật khó cứu.

Phương Tú, ngươi biết y thuật, y thuật lại cao siêu, không biết có thể…” Vệ tướng quân biết là mình đã bắt chó đi cày, xen vào công việc của người khác.

Hắn chỉ cảm thấy Phượng tiểu thư này rất tôn trọng Phượng tướng quân, lại nhớ tình bằng hữu cú, nghĩ đến thảm trạng của hài tử buổi sáng kia, nhất thời mềm lòng.
“Chuyện có vẻ rất nghiêm trọng, chuyện xảy ra từ lúc nào?” Phượng Khương Trần nghe xong thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Đừng nói là hài tử của thủ hạ cũ ở phụ thân nàng, mà dù là hài tử của gia đình bình thường, nàng cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
“Mới sáng ngày hôm nay thôi, lúc ta đến Phượng phủ.” Vệ tướng quân hoảng sợ, hắn thật không ngờ Phượng Khương Trần sẽ có phản ứng lớn như thế.
“Đáng chết, vì sao ngươi không đưa người cùng đến đây? Ngươi có biết chậm hơn thì sinh mệnh đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm không?” Phượng Khương Trần quở trách, trong lòng hơi động, nói với Vệ tướng quân.
“Vệ tướng quân, ngươi có biết nhà của người đó ở đâu không? Khương Trần muốn cầu ngươi một chuyện, bây giờ ngươi nhanh giúp ta bề đứa bé kia đến đây, để ta cứu chữa cho thật tốt.”
“Được được, vậy, phí chẩn…” Vệ tướng quân vội vã gật đầu, nhưng lại nghĩ đến tiền chẩn của Phượng Khương Trần ngày đó, hắn mở lời có chút bắt an.
“Vệ tướng quân, tiền chẩn của Phượng Khương Trần ta tùy người mà lấy, tùy tâm mà nhận.

Nếu có thể cứu được đứa bé kia, vậy một phân tiền ta cũng không nhận, ta vẫn rất vui!” Phượng Khương Trần giận dữ nói.
Trên mặt hắn có viết hai chữ ái tài sao?
Một ngàn hai hoàng kim, đó là lời nói nhắm vào Vương gia đấy!
“A” Tất nhiên Vệ tướng quân không lý giải được, vẫn là Vệ phu nhân phản ứng kịp, vội vã đẩy hắn một phen: “Còn chưa mau đi nữa, Phượng tiểu thư là một cô nương lương thiện, nhắc đến chuyện đó làm gì?
Cứu người quan trọng hơn!”
“Đúng đúng, cứu người quan trọng hơn.” Vệ tướng quân lấy lại tinh thần, vội vã chạy ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận