Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Chu Hằng, đưa Vệ phụ nhân đi nghỉ ngơi.

Vệ tướng quân đi đi, đưa người đến nhà gỗ nhỏ.” Phượng Khương Trần cũng không ngây ra thêm nữa, quay người trở về phòng phẫu thuật để chuẩn bị, biểu cảm trên mặt thấp thoáng một tia lo lắng và áy náy.
Có lẽ nàng nên tìm một cơ hội nói chuyện về vấn đề cuộc sống của những tàn binh với Vũ Văn Thanh.
Nếu không phải Vệ tướng quân nói ra, nàng cũng không biết rằng thủ hạ cũ của phụ thân nàng lại sống thảm như Vậy.
Ôm đứa nhỏ đến Vệ gia, chỉ sợ là đã cùng đường rồi.
Nhưng vì sao những người đó lại không đến tìm nàng?
Phượng Khương Trần đã quên mắt tình huống Phượng gia trước đó như thế nào, nếu họ tìm đến cửa rồi sẽ ra sao, vì với tính cách của Phượng Khương Trần trước kia, nhiều nhất chỉ biết khóc.

Vương Cẩm Lăng theo Vương Cẩm xuất phủ, vừa khéo chậm hơn Phượng Khương Trần và Vệ tướng quân mấy bước.

Vương phụ đến kịp cũng không chào hỏi Phượng Khương Trần, sau cũng không nên xuất hiện.

Hai phụ tử đứng chờ ở ngã rẽ, cũng không muốn nhìn thấy một màn này.
“Hay cho câu nhìn người mà lấy, nhìn tâm mà nhận! Phượng Khương Trần này lại là một kẻ phóng khoáng như vậy!” Vương Cẩm thấy Phượng Khương Trần vội vã rời đi, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Ông ta không hề đau lòng cho hai nghìn hoàng kim kia một chút nào.
Tùy người mà lấy, ánh mắt của Vương gia Công tử hắn, tất nhiên trị giá ngàn vàng.
“Nếu như không có sự rộng rãi và phóng khoáng đó, nàng sẽ không sống được đến ngày hôm nay.”
Vương Cẩm Lăng cười bảo, trên mắt dù che băng vẫn không ảnh hưởng đến việc đi đường và nghe nói.
Vương Cẩm gật đầu, như muốn nói ngay đến chuyện gì đó, thận trọng nói với Vương Cảm Lăng: “Lăng nhi, Phượng Khương Trần thật sự rất vĩ đại, nhưng ngươi phải hiểu rằng nàng không thích hợp với ngươi, Đại phu nhân của Vương gia không nên là người như vậy.”
“Phụ thân, con hiểu rồi.” Vương Cẩm Lăng nói đầy chua xót.
Phụ thân, đứa con của người đã sớm bị người ta cự tuyệt rồi…
Đông Lăng Tử Lãng: Không sao, bổn vương cũng bị người ta cự tuyệt…
Lâm Cửu Khánh: Các ngươi còn được nói, ta thì ngay cả cơ hội nói còn không có.

Phỏng chừng Vệ tướng quân đã bị Phượng Khương Trần làm cho chắn động, chân trước Phượng Khương Trần về chuẩn bị tốt, sau lưng hắn đã bề được người vào.
Đứa bé kia hệt như lời của hắn vậy, hệt như không hô hấp nổi nữa, khuôn mặt nhỏ hé ra xanh, vàng, trắng tứ tung, trên trán còn có một cái lỗ máu lớn, đến bây giờ vẫn chưa ngừng chảy máu.

Hài tử nhìn qua chỉ chừng bồn, năm tuổi, lúc này lại hệt như một con mèo nhỏ, nằm bên trong lòng Vệ tướng quân không nhúc nhích.
“Đặt người trên giường đi.” Phượng Khương Trần không hề nhìn, cũng không hề liếc mắt với Vệ tướng quân đã đổ mồ hôi đầm đìa một cái, trong mắt nàng chỉ có hài tử sắp hắp hối kia.
Cứu sống hắn, nhất định phải cứu sống hắn.
Không biết vì sao tín niệm này càng mãnh liệt hơn trước kia, thậm chí nàng còn cảm thấy túi trí năng chữa bệnh đang nóng lên, vô cùng muốn nàng chữa trị cho người bệnh này.
“Được!” Trong căn nhà gỗ nhỏ, không khí ngưng trọng, Vệ tướng quân cũng không dám nói chuyện.
“Cần thận một chút.” Phượng Khương Trần nhìn bộ dáng tay chụp tay giật của Vệ tướng quân, vội vã tiền lên hỗ trợ.
Ở phía sau, mẫu thân của hài tử, cũng chính là Thiết tẩu tử, cuối cùng cũng đuổi theo lại kịp.


Vừa nhìn thấy Phượng Khương Trần, nàng ta đã quỳ sụp xuống ngay dưới mặt đất, bi thương nói: “Phượng Tú, van ngươi mở lòng từ bi, cứu con của ta đi, van cầu ngươi!”
Trong giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thiết tẩu tử cầm mười hai đồng mượn được từ Vệ phủ, ôm con đi cầu y ở khắp nơi, nhưng đại phu nào cũng lắc đầu.

Họ nói không thể cứu được, chỉ có thể dùng nhân sâm nghìn năm kéo dài mạng sống.
Nhân sâm nghìn năm, bọn họ nào có tiền mua được chứ?
Nhưng không có nhân sâm nghìn năm, hài tử chỉ có thể chờ chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận