Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Hài tử của nhà nghèo khổ thì sẽ bạc mệnh như thế.

Thiết gia phu phụ đã tuyệt vọng, Thiết tẩu tử lại ôm hài tử khóc lóc không ngừng.

Nàng ta trách bản thân mình vô năng, nàng đau lòng cho hài tử của mình…
Nhưng ngay chính lúc đó, Vệ tướng quân lại đột ngột chạy đến nhà bọn họ, nói là Phượng tiểu thư có thể cứu hài tử của bọn họ.
Ban đầu các nàng cũng không tin tưởng, nhưng khi cùng Vệ tướng quân ôm hài tử vào trong Phượng phủ, các nàng mới hiểu tất cả những chuyện đó là thật.

Thiết tẫu tử kích động đến không nói thành lời, nửa ngày vẫn không lấy được tinh thần.

Đợi nàng ta hồi hồn được rồi, Vệ tướng quân đã ôm được hài tử đến Phượng phủ.
Thiết tẩu tử vội vã đuổi đến đây…
“Chu Hằng, đuổi người ra ngoài đi, không có bất cứ ai được vào trong.”
Phượng Khương Trần không đi chào người mà đưa tay đẩy giường vào trong phòng, trực tiếp đóng cửa lại.


Bô dạng nàng lạnh lùng, căn bản không hề giống một đại phu cứu người.
Thiết tẫu tử sững sờ ra đó, quên luôn cả việc khóc như thế nào, Vệ tướng quân cũng không biết làm sao.
Phượng tiểu thư này đang cứu người sao?
Vì sao lại lạnh lùng như vậy?
Chỉ có Chu Hằng rất bình tĩnh, khách sáo đuổi khách ra bên ngoài, không cho phép bát cứ ai quấy rầy Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần kiểm tra xong xuôi cho hài tử, lại bắt đầu cầm máu, xử lý miệng vết thương.

Sau đó, nàng đi ra ngoài một chuyến, gọi Thiết gia phu phụ vào trong, yêu cầu hai người đeo bịt mắt rồi thử máu cho cả hai, sau đó cho người đi ra ngoài ngay, cả quá trình không giải thích nửa câu nào.
Thiết gia phu phụ cảm thấy không yên, nhưng lại không dám mở miệng thắc mắc.

Toàn bộ hy vọng của họ đều đặt trên người Phượng Khương Trần.
Vệ tướng quân và Vệ phu nhân cũng không dám rời đi, vẫn luôn đứng bên ngoài.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Phượng Khương Trần đều không hề ra ngoài chút nào.

Thiết gia phu phụ lại càng bất an, lệ vừa ngừng đã rơi xuống trở lại, càng không ngừng truy hỏi, nhưng có hỏi Chu Hằng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ có thể chờ.
Phượng Khương Trần đang ra tay ở bên trong, căn bản không biết đêm nay là đêm nào.
Hài tử quá nhỏ, vết thương lại vào xương cốt, hơn nữa còn đồ quá nhiều máu, nguy hiểm đến tính mệnh.
Từng giây từng phút, Phượng Khương Trần đều như đang chiến đầu với tử thần, căn bản là nàng không có tâm tư đi quản người bên ngoài đang như thế nào.
Nàng chỉ biết là nàng phải cứu hài tử này.

Hài tử này không thể xảy ra việc gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gi!
Về phần nguyên nhân, Phượng Khương Trần cũng không hiểu được.

Dù sao đó cũng là một cảm giác rất khủng khiếp, rằng nếu nàng không cứu sống hài tử này, nhất định nàng sẽ hối hận cả đời.

Dù có lúc bị Hoàng thượng ép buộc hay lúc phải cứu Đông Lăng Tử Lãng, Phượng Khương Trần cũng đều không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tuy là vội vã, nhưng Phượng Khương Trần cũng không hề rối loạn, động tác trên tay cũng không hề có một chút bối rối nào.

Nếu không, cứ một lần phẫu thuật xong cho một người, nàng lại sẽ mệt đến chết.
Tứ chi đau nhức như sắp chết đến nơi, Phượng Khương Trần nhéo nhéo mặt mình, xốc lại tinh thần, đẩy cả hài tử và giường ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, nàng đã bị tình cảnh trước mắt dọa sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận