Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Sao lại thế này?”
Bên ngoài phòng phẫu thuật đầy người, họ đều quần áo rách nát.

Một nửa thì tàn tật, phần lớn là phụ nữ già yếu và hài tử.

Một đám hai mắt đỏ bừng, có đám lại gầy nhỏ, mặt mày xanh xao dọa người, nhìn qua hệt như dân tị nạn chạy khắp nơi.
Trong lòng nàng thoáng hiểu rõ, Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời thêm nữa.
“Phượng Tú, Phượng Tú, hài tử của ta…” Thiết tẩu tử vọt lên trước đầu tiên, nhìn hài tử đang nằm trên giường, rơi lệ đầy mặt, hỏi thật cần thận, trong mắt ngập tràn mong chờ, nhưng nàng ta lại không dám tiến lên.
Bên cạnh nàng ta còn có một hán tử trung niên chống gậy, nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng thái dương cũng đã có tóc bạc, có vẻ cuộc sống đã chịu nhiều đau khổ.
Thì ra cuộc sống của thương binh khủng khiếp như vậy, trong lòng Phượng Khương Trần khó chịu vô cùng.

“Các người là phụ thân, mẫu thân của hài tử?” Phượng Khương Trần hít vào một hơi nói.
Vệ tướng quân đã ở cùng bên ngoài suốt một đêm, thấy tình huống như thế thì vội vã tiến lên: “Phượng Tú, bọn hắn chính là Thiết gia phu phụ.

Đứa nhỏ kia tên là Thiết đầu, là hài tử của bọn họ.

Những người này đều là họ hàng trong Thiết gia, cũng là thủ hạ của Phượng tướng quân năm đó.”
Phượng Khương Trần gật gật đầu, không có tỏ vẻ gì cả.
“Thiết đại thúc, thiết tu tử, các ngươi đứng lên đi.

Thiết Đầu không có việc gì nữa rồi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là được.”
“Phương Tú, ngươi nói là sự thật sao? Thiết Đầu đã không còn việc gì nữa rồi sao? Thật sự không còn việc gì nữa?” Thiết gia phu phụ không thể tin vào lời mình nghe được.
Phượng Khương Trần gật đầu đầy chắc chắn.

Phu phụ hai người vội vã quỳ xuống: “Phượng Tú, đa tạ ngươi, vô cùng đa tạ ngươi.

Ngươi thật sự là Bồ tát cứu khổ cứu nạn! Ân tình của Phượng Tú, chúng ta cả đời sẽ không quên.

Phu phụ chúng ta xin nguyện làm trâu làm ngựa cho Phượng Tú “Đứng lên đi, đây vốn là là ta phải làm!” Phượng Khương Trần kéo Thiết gia phu phụ đứng dậy, trong lòng xót xa vô cùng.
Bắt kể là ở thời đại nào, người nghèo cũng sợ bệnh tật, sinh bệnh không có tiền trị liệu, chỉ có thể dựa vào sức người, nhưng có thể đảm nhiệm được hay không, chỉ có thể chờ chết.

Thương thế của Thiết Đầu còn không nghiêm trọng bằng một nửa Đông Lăng Tử Lãng, nhưng lại vì không được trị liệu đúng lúc, suýt nữa mắt cả mạng.
Nhìn phụ mẫu của Thiết Đầu, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng hiểu được, rằng vì sao nàng cần phải cứu đứa nhỏ này như vậy.
Bởi lẽ, nếu nàng không cứu đứa nhỏ này, hẳn đứa nhỏ này phải chết không thể nghỉ ngờ…
Cứu đứa nhỏ này thì tốt đẹp hơn Đông Lăng Tử Lãng nhiều.
Nhìn gia cảnh quẫn bách của lão binh trước mặt này, Phượng Khương Trần muốn thay phụ thân, tận lực chiều cố bọn họ thật tốt.

Ít ra, nàng có thể trị liệu đúng lúc cho người bệnh nhà bọn họ.
“Ta…”
Phượng Khương Trần vừa định mở lời, đã cảm giác trời đất xoay chuyển một phen, trước mắt tối sầm, rồi cả người nàng ngã xuống đất.
“Phượng Túi!”
“Phượng Khinh Trần!”
Phượng Khương Trần đột ngột té xỉu khiến tất cả mọi người sợ hãi, vội vã tìm đại phu đến.


Đại phu chẩn đoán như sau: Làm lụng vắt vả quá độ, suy nghĩ quá nặng, phải tĩnh dưỡng.
Vì thế, Chu Hằng cứ như có được Thượng Phương bảo kiếm.

Sai khi Phượng Khương Trần tỉnh lại, nàng bị hạn chế tự do.
Trừ việc kiểm tra cho Vương Cẩm Lăng, đến Vương phủ đổi dược cho Đông Lăng Tử Lãng, thì nàng cũng chỉ có thể chú ý đến tình huống của Thiết Đầu một chút, còn máy chuyện khác, hắn không cho nàng đụng đến chút nào, bắt nàng tĩnh đưỡng cho tốt.
Vì vết thương của Thiết Đầu không hợp di chuyển, Thiết gia phu phụ cũng bèn ở lại luôn trong Phượng phủ, tiện cho chăm sóc hài tử, và tất nhiên, cũng thuận để chiếu có dạ dày của Phượng Khương Trần và Chu Hằng.
“Chu Hằng, đến hỏi Thiết tẩu tử một chút, nàng ấy có sẵn lòng ở lại giúp việc cho Phượng phủ không.

Ăn thức ăn Thiết tầu tử làm rồi, thật sự ta không muốn ăn thức ăn ngươi làm lại nữa!” Phượng Khương Trần nhìn Chu Hằng với vẻ mặt đầy chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận