Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tay nghề của Chu Hằng chỉ có hạn, mà nàng thì không có lựa chọn.

Bây giờ có thứ tốt để ăn, vậy sao nàng phải ăn đại nữa chứ?
Lễ nghi trên bàn ăn của Chu Hằng rất chỉn chu, Phượng Khương Trần thì ăn uống như gió cuốn mây bay, tạo nên hình ảnh đối lập rõ ràng với Chu Hằng tao nhã thong dong.

Chu Hằng buông bát đũa, nhìn Phượng Khương Trần vô cùng cạn lời.
“Tỷ tỷ, tỷ đang nghiêm túc đấy à?”
Phải giúp, vậy thì không thể chỉ giúp một nhà Thiết tẫu tử.

Bọn họ phải giúp hết những thương binh đó, vì bọn hắn là thủ hạ cũ của Phượng phụ, Phượng Khương Trần không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Tất nhiên nếu Phượng Khương Trần không giúp cũng không có ai trách nàng, bởi thứ tạo nên thảm trạng của bọn họ hôm nay cũng không phải Phượng phụ, mà là quốc gia này.

Phượng Khương Trần không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp đỡ bọn hắn, giúp người là chuyện nhân nghĩa, không giúp cũng là đương nhiên.
Mà Phượng Khương Trần có lợi hại hơn thì cũng không đủ sức lo cho cái ăn của hơn trăm miệng người, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng không thể nuôi bọn họ suốt đời.
Chu Hằng không đồng tình với hành động của Phượng Khương Trần.
Ngươi có thể thiện lương, nhưng không thể thiện lương đến mức liên lụy bản thân mình.

Trên thế gian này có rất nhiều người cần được giúp đỡ.
“Chu Hằng, ta rất ích kỷ, nhưng ta không thể mặc kệ bọn họ không quan tâm.

Nếu không có bọn họ, sẽ không có cuộc sống yên bình của chúng ta hiện tại, mà ta cũng không toan giúp bọn hắn, mọi người cùng giúp nhau thì cùng có lợi.

Bọn hắn làm việc cho ta, ta trả tiền, không hơn.”
“Ngươi có thể giúp được nhất thời, không thể giúp được một đời.

Tỷ tỷ, đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù.

Tỷ giúp được càng nhiều, bọn hắn sẽ càng muốn nhiều, càng đi thì bọn hắn càng nghĩ rằng, việc tỷ giúp bọn hắn là hiển nhiên!” Con người luôn tham lam, nếu đã quen không làm mà hưởng, họ sẽ không muốn vắt vả làm việc nữa.

“Chu Hằng, đệ đừng nghĩ nhiều quá, ta không hề thiện lương như vậy đâu! Cùng lắm ta chỉ cho bọn hắn một cơ hội làm việc, để bọn hắn có thể giống như những người bình thường, lao động mà kiến tiền.

Chu Hằng, phòng ốc của Phượng phủ cần được chỉnh trang, cần nhân công, tìm ngoại nhân cũng như tìm bọn hắn thôi.

Bọn họ làm việc, ta trả tiền, chỉ đơn giản như thế! Đạo lý cứu gấp cứu cùng ta hiểu, điều ta có thể giúp bọn hắn chỉ là khi bọn hắn sinh bệnh, có thể trị liệu thay bọn hắn, không để bọn hắn vì không có tiền chữa bệnh mà chết mát.” Phượng Khương Trần nàng chẳng phải là thánh mẫu, gặp ai cũng giúp đỡ.
Sự phản bội của nha hoàn Uyễn Tâm kia đã khiến Phượng Khương Trần hiểu rõ, rằng không phải ai cũng có thể để ở bên cạnh, người có thể phản bội ngươi nhất chính là người thân cận với ngươi nhát.
Sự giúp đỡ của nàng là có hạn.
“Tỷ tỷ, tỷ hiểu được là tốt rồi! Nhưng phòng ốc của Phượng phủ có thể để bọn họ lo sao? Không phải Vũ Văn tướng quân đã đồng ý hỗ trợ rồi?” Trong suy nghĩ của Chu Hằng, thương binh cũng không thể so được với người bình thường, có thể làm việc như những người bình thường, vì sao phải dùng những thương binh chứ?
“Hẳn là Vũ Văn Thanh sẽ bề bộn nhiều việc, xem ra khi hắn ta nhớ rõ được chuyện này hắn sẽ dùng người của mình, để bọn Thiết đại thúc làm trợ thủ của họ, nếu không thì giao cho bọn Thiết đại thúc làm đi.

Chu Hằng, thương tàn cũng không phải do bọn họ sẵn lòng, hãy cho họ một cơ hội, xem bọn họ như những người bình thường.

Nếu bọn hắn có thể làm tốt, vậy thì có chậm một chút cũng không sao.”

Phượng Khương Trần quyết định tìm cơ hội để thương lượng với Vũ Văn Thanh một chút, xem thử rốt cuộc có thể để những thương binh kia làm một chút gì đó trước không.
Lấy binh nuôi quân, Vũ Văn Thanh cũng không muốn để binh sĩ của mình chậm trễ huần luyện, vậy có thể dùng những thương binh này bảo đảm công tác hậu cần, vậy không phải người người mừng vui sao?
Tắt nhiên Phượng Khương Trần không hiểu thao tác cụ thể, nhưng nàng tin rằng Vũ Văn Thanh có thể làm được, nam nhân kia có thể xem binh sĩ của mình như mệnh của hắn.
Phượng Khương Trần không biết rằng, quyết định của nàng ngày hôm nay, mai sau sẽ khiến Cửu Châu đại lục thiết lập nên một hệ thống bảo vệ cho những thương binh, khiến càng nhiều người sẵn sàng tòng quân.
Mà trong lịch sử Cửu Châu đại lục cũng ghi lại về người kỳ nữ đã tìm được lối thoát cho các thương binh.
Còn nhóm người đầu tiên nhận được ân huệ, cũng chính là đám người Thiết đại thúc cũng trở thành những người ủng hộ đầu tiên của Phượng Khương Trần trong thành.

Nếu sau này có ai bên trong thành dám đàm tiếu về Phượng Khương Trần, nắm đắm của bọn hắn sẽ đáp lên người kẻ đó, sau này đừng ai hòng đồn đãi gì khiến Phượng Khương Trần chịu tổn thương.
Phượng Khương Trần, người vốn không có danh gì đẹp đẽ trong mắt giới quý tộc, lại ngoài ý muốn chiếm được sự ủng hộ và kính yêu khó tưởng tượng được của dân chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận