“Đúng rồi, ta may mắn!” Phượng Khương Trần giận dữ trợn mắt nhìn Vương Thất một cái.
Không thấy sự xấu hỗ của nàng thi thôi, hài tử này không đề cập đến thì chết à?
“Vương Thất, ngươi đến đón đại ca mình về nhà phải không? Không quấy rầy các ngươi nữa, thu thập một chút đồ là có thể đi rồi!” Phượng Khương Trần đứng dậy, vỗ vỗ một ít tro bụi còn dính trên quần áo, bỏ qua không suy nghĩ thêm nhiều nữa.
“Gấp cái gì, còn sớm lắm!” Vương Thất cũng không muốn buông tha nàng dễ dàng như vậy, có một số việc nên nói rõ sớm một chút thì tốt với tất cả mọi người.
“Không còn sớm nữa, ta vẫn còn việc gấp, hai huynh đệ các người cứ tán gẫu cho tốt đi!” Phượng Khương Trần bỏ quan không muốn nói đến chuyện này nữa.
Vương Thất còn muốn nói gì nữa nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Vương Cẩm Lăng chặn lại.
“Khương Trần, ngươi đã chuẩn bị cho kỳ thi hội ngày mai chưa?” Vương Cẩm Lăng nói đầy quan tâm, cuối cùng cảm giác kiều diễm trong lòng cũng biến mắt.
Đợi đến ngày mai, chắc chắn Đại công tử Vương gia sẽ danh chắn thiên hạ.
Mà đến lúc đó, hắn sẽ cách Phượng Khương Trần ngày càng xa.
Thi hội?
Phượng Khương Trần đã mau quên đi mất chuyện này.
Vừa nghe Vương Cẩm Lăng nhắc đến, nàng lập tức gật đầu.
“Ngày mai nàng đi chung với ta đi?” Vương Cẩm Lăng mở miệng mời.
Với thân phận y nhân của Phượng Khương Trần, sợ là nếu không có Tạ gia bài bố, chắc chắn sẽ bị người bên trong kỳ thi bài xích.
“Được rồi, ta cũng không muốn trở thành công địch của hoàng thành quý nữ.” Phượng Khương Trần vội vã từ chối.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng quá phận! Ngươi có biết có rất nhiều người muốn được tham dự với đại ca ta, nhưng đều không có cơ hội không?” Tuy hắn không thích Phượng Khương Trần có quan hệ gì với Vương Cẩm Lăng, nhưng nhìn thầy Phượng Khương Trần cự tuyệt Vương Cẩm Lăng không chút do dự, Vương Thất lại cảm thấy khó chịu.
Đại ca hắn là một nhân vật như trích tiên.
Nếu không phải mắt không nhìn được, Đại công tử Vương gia đã sớm danh chắn thiên hạ rồi!
Đừng nói đến Phượng Khương Trần, cả là công chúa muốn đồng hành cùng với đại ca hắn, sợ là cũng phải xem tâm trạng của đại ca.
Tình cảm của Vương Thắt với huynh trưởng, Phượng Khương Trần rất thấu hiểu, không muốn dây dưa thêm nhiều với hắn, chỉ thở dài nói: “Biết, biết rồi! Được Ngọc lang của Vương gia mời, tiểu nữ cảm thầy vinh hạnh sâu sắc, nhưng sợ là tiểu nữ không nhận nổi phúc phận này!”
Vi cái danh hào vị hôn thê của Lăng Vương kia cũng có thể khiến người ta thiết kế nàng, hãm hại nàng ngay trong ngày tân hôn.
Nếu nàng và Đại công tử của Vương gia lại xùng xuất hiện nữa, vậy không phải khiến người ta ghen tị đến chết, tiền dâm hậu sát v..v hay không?
Phải biết rằng, luận thân phận, Đại công tử của Vương gia là gia chủ tương lai của Vương gia đứng đầu thế gia, không hề thua kém Đông Lăng Tử Lãng một chút nào.
Luận diện mạo cùng khí độ, Vương Cẩm Lăng lại hơn Đông Lăng Tử Lãng một bậc.
Nam tử như vậy, thật sự khiến nữ tử động tâm, thậm chí mắt đi lý trí.
Phượng Khương Trần không muốn trở thành người bị mọi người chỉ trích, bị đám tiểu nương tử kia tính kế, thật là đáng sợ.
Một cái An Bình công chúa là đủ đau đầu rồi.
Còn nhiều hơn nữa, nàng sẽ không chống đỡ được.
Vương Cẩm Lăng gật gật đầu:”Nếu đã như vậy rồi, vậy ta không miễn cưỡng Khương Trần nữa.
Ngươi đã có thể để chúng nữ bị thuyết phục ở Hoa Đào lễ, vậy hẳn một thi hội nho nhỏ sẽ không đáng được vào mắt ngươi.”
Ở thi hội, có thể hắn không giúp Phượng Khương Trần được bao nhiêu.
Dù sao thì thi hội cũng là kỳ thi, hắn cũng không thể giúp Phượng Khương Trần viết được.