Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Cũng khó nói.

Ta cũng chẳng phải tài nữ hội đủ thi thư ca từ.

Ta đi xem hội, thuần túy là để xem náo nhiệt!” So với mấy thiên kim thế gia hay hoàng tộc, chắc chắn nàng là kẻ thất học.
“Vậy chỉ bằng ngươi đi vào cùng với các muội muội của ta đi?” Vương Thất nói.
“Không cần, trong kỳ thi hội ngày mai, người nhà Vương gia các ngươi là vai chính, hẳn phải là người cuối cùng xuắt hiện.

Ta thì khác, hẳn ta phải đến sớm hơn.

Các ngươi đừng lo cho ta, chính ta tự đi được!” Phượng Khương Trần bưng hộp thuốc lên, đeo vào chuẩn bị đi: “Các ngươi từ từ dọn dẹp, làm xong xuôi thì cứu rời khỏi.

Ta sẽ không tiễn các ngươi, hẹn gặp lại ở kỳ thi hội ngày mai!”
Phượng Khương Trần đi rồi, trong tiểu viện cũng chỉ còn lại hai huynh đệ Vương Cẩm Lăng và Vương Thất.


Vương Thất cũng không quanh co lòng vòng, nhìn theo bóng Phượng Khương Trần rời đi, hắn kín đáo mở miệng: “Đại ca, ngươi đừng trêu chọc Phượng Khương Trần, Vương gia sẽ không thể để Phượng Khương Trần trở thành chủ mẫu tương lai.”
“Thất đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Ta và Phượng Khương Trần chỉ là bằng hữu!” Cũng chỉ có thể là bằng hữu.
Vương Cẩm Lăng nhìn đám nho trên bàn mà ngắn người.

Ngón tay bị Phượng Khương Trần cắn phải dường như đang khẽ ngứa ngáy.
“Vậy thì tốt rồi! Đại ca, chúng ta đi thôi, phụ thân và gia gia còn đang ở nhà ở nhà đợi huynh đấy.

Họ sẽ thương lượng chuyện ngày mai với ngươi, thi hội ngày mai rất quan trọng đối với ngươi!” Vương Thất khẽ thở phào.
Từ nhỏ đại ca của hắn đã hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Vương Cẩm Lăng gật gật đầu, lại lưu luyến nhìn thoáng qua Phượng phủ, thầm than trong lòng.
Sau này không còn cơ hội ở lại Phượng phủ nữa rồi.
Nếu không hắn kiên trì, bảy ngày này Vương gia cũng không cho phép hắn ở lại cái viện cũ nát này.


Nơi này có thể để cho Vương Cẩm Lăng ở lại, nhưng không xứng với Đại công tử của Vương gia.
Vương Cẩm Lăng, sau khi hắn bước ra khỏi viện này, hắn chính là Đại công tử Vương gia, phải nhận trách nhiệm của một Đại công tử Vương gia.

nhưng không có bắt kỳ ai đưa tay ra giúp cả.
Chỉ có một chiếc duy nhất ngừng lại, nhưng khi nghe nói nàng là Phượng Khương Trần, họ cũng lập tức cho xa phu quất roi phóng đi mắt, dường như sợ rằng dính vào Phượng Khương Trần thì họ sẽ gặp chuyện gì đó không hay ho.
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?” Xa phu bắt an hỏi.
Ở nơi dã ngoại hoang vu, trước không thôn, sau không điềm, muốn tìm được một người hỗ trợ cũng khó.
“Không sao, cởi dây thừng trên lưng ngựa đi, ta sẽ cưỡi ngựa!” Phượng Khương Trần lơ đễnh nói.
Nếu đã có người không muốn nàng xuất hiện ở thi hội, vậy nàng càng phải xuất hiện!
“Nhưng ngựa này không có yên cũng không có bàn đạp, tiểu thư định cưỡi như thế nào?”
“Vẫn có thể cưỡi được, chậm một chút là đến nơi.

Nhanh cởi bỏ dây thừng đi!” Nàng nhìn lên bầu trời.
Phượng Khương Trần tính toán, nếu nàng còn không đi, vậy hẳn nàng sẽ bị muộn mắt.
Xa phu không dám không tuân lệnh, ngoan ngoãn tiến lên, nhưng ngay đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Người nào đến đây, lại có thể lớn lối như thế?
Xe càng chạy gần hơn, một mảnh tro bụi tứ tán.

Phượng Khương Trần vội vã đứng qua bên đường, tránh bị tông chết hoặc là vị đám bụi đất này khiến cho mặt xám mày tro..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận