Đôi mày Cửu Hoàng thúc hơi nhíu lại.
Hắn buông tay, ngẩng đầu lên đánh giá Phượng Khương Trần, đôi con ngươi trầm tĩnh như nước hồ thu bỗng nhiên trở nên sâu hơn, hệt nhân thần bí khó lường, rồi lại lập tức bình tĩnh trở lại.
“Không xấu!” Đông Lăng Vũ Cửu nhớ đến thuở mới gặp Phượng Khương Trần, về sự đánh giá của hắn dành Phượng Khương Trần, hắn sửa lại đầy nẻ tình.
Phượng Khương Trần, tuy không phải nữ bình thường như những nữ tử đương thời khác, không hoa phục châu báu, nhưng nàng lại khiến hai mắt người khác như sáng ngời.
Phượng Khương Trần rất đẹp, không nhỏ xinh gầy yếu như nữ tử đương thời.
Dáng hình nàng thon dài, làn da trắng nốn, nụ cười yếu điệu, diễm lệ kiêu sa, giơ tay nhất chân cũng tao nhã vô cùng.
Một thân y phục ngày hôm nay lại càng khiến nàng thanh thuần hào phóng, hồn nhiên thiên thành xen lẫn khí thế cao quý, cũng thể hiện được sự ngông nên bắt phàm.
Toàn thân Phượng Khương Trần không có một kiện vật phẩm trang sức quý báu nào, nhưng lại có ngạo.
khí khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Nữ tử như thế, ở Đông Lăng… Không! Hẳn là phải trên toàn Cửu Châu đại lục, cũng không gặp được mấy người.
Phượng Khương Trần như vậy xuất hiện ở thi hội, sẽ tạo nên oanh động thật lớn.
Lúc nàng tao nhã nở rộ lại kinh diễm vô song.
Trong mắt Đông Lăng Vũ Cửu ẩn hiện nét mong chờ…
Có lẽ săn bắn hội hôm nay sẽ náo nhiệt hơn bình thường.
Ánh mắt của Đông Lăng Vũ Cửu tiếp tục ngừng trên thi thư, nhưng tâm tư đã bay về nơi nào.
Trong thùng xe rất lớn, mỗi người Phượng Khương Trần và Đông Lăng Vũ Cửu chiếm một nửa, khoảng trống vẫn còn rất nhiều.
Xe ngựa tiếp tục đi phía trước, Phượng Khương Trần cũng không nói là nàng muốn đi đâu, Đông Lăng Vũ Cửu cũng không nói gì, biết đưa Phượng Khương Trần đến thi hội.
Bên trong xe ngựa nho nhỏ, một người đọc sách, người kia ngắm người, mỗi một đợt hô háp cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Điều khiến Đông Lăng Vũ Cửu kinh ngạc, chính là trên người Phượng Khương Trần không hề có mùi son phần, chỉ có một hương hoa tự nhiên.
Điều này khiến tâm trạng hắn thoải mái.
Hắn ghét phải đến gần nữ tử, ghét cái hương vị gay mũi trên người mấy nữ tử kia.
Một khi dính vào, hắn thấy thật sự rất phiền toái.
Đột nhiên, xe ngựa như nấy lên, Phượng Khương Trần vẫn ngồi chưa được vững, lập tức ngã nhào về phía Đông Lăng Vũ Cửu.
A! Phượng Khương Trần hoảng sợ, nàng có biết Cửu Hoàng thúc không thích ai chạm vào mình.
Nàng thảm rồi!
Nào ngờ Cửu Hoàng thúc cứ như đã tiên đoán được gì đó, khi Phượng Khương Trần lao về phía nào, hắn đưa gối chắn trước người Phượng Khương Trần một cãi.
“Ngồi yên!”
Lời nói hàm chứa trách cứ và bắt mãn.
“Dạ!” Phượng Khương Trần ghé vào cái gồi lên tiếng, trên mặt thấp thoáng một sự uất ức.
Hẳn Cửu Hoàng thúc đã nghĩ là nàng có ý rồi, nhưng nàng thật sự không làm.
Nàng rầu rĩ ghé vào gối đào, Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, muốn giải thích nhưng rồi lại không mở lời.
Môi của Cửu Hoàng thúc lặng lẽ mím vào nhau.
Xa phu tiến vào xin lỗi, Cửu Hoàng thúc ừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
Không khí bên trong xe dường như có chút bất đồng.
Phượng Khương Trần không dám làm như trước đó, lẳng lặng đánh giá Đông Lăng Vũ Cửu, chỉ có thể lén nhìn…
Ánh mắt sắc quắc lên như kẻ trộm!
Ánh mắt này cứ hệt như phải ăn luôn Cửu Hoàng thúc vậy.
Dưới tầm mắt như thế, căn bản Đông Lăng Vũ Cửu không cách nào đọc sách được, nhưng trên mặt cũng không lộ ra nửa phần, bộ dạng còn như vô cùng nghiêm túc.
Điều này khiến Phượng Khương Trần mừng thầm, nghĩ là Cửu Hoàng thúc không phát hiện ra nàng đang nhìn lén…