Mấy vị thiên kim đã rục rịch từ sớm.
Sau khi từ chối một phen, một đám bèn đi ra cửa.
Xe ngựa của Vương gia đã đến, Tạ Tam cầm đầu bọn công tử thế gia ra nghênh tiếp một phen.
Mà đám thiên kim ở trong vườn thì người đầy ta đi, muốn mà chẳng dám.
Nếu Cửu Hoàng thúc nhìn thầy ánh mắt của những nữ tử này, hẳn sẽ hiểu được, rằng ánh mắt Phượng Khương Trần nhìn hắn hàm súc đến mức nào.
Những người khác của Vương gia đã đến từ sớm, bên trong xe ngựa chỉ có một mình Vương Cẩm Lăng.
Tạ Tam đại diện mọi người tiến lên, thỉnh Vương Cẩm Lăng xuống xe ngựa.
Vương Cẩm Lăng không hề kiêu ngạo, tao nhã thong dong.
Vừa xoay mình xuống được xe ngưa, hắn đã dẫn đến tiếng ho to của mọi người: “Ngọc lang, Ngọc lang…”
Vi thế, có thể thầy, thanh danh Vương Cẩm Lăng lớn đến mức nào, dù cho hắn có xuất hiện bên trong thi hội hay không.
Ngọc lang – danh xưng này khiến Vương Cẩm Lăng nhớ đến Phượng Khương Trần, nàng mỉm cười gọi hắn: Vương gia Ngọc lang.
Phượng Khương Trần không phải người đầu tiên gọi hắn là Ngọc lang, cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng, nhưng hắn lại chẳng làm sao quên được.
Mặt Vương Cẩm Lăng đầy ý cười, hai mắt rực sáng, trong coi ngươi đen bóng là sự dịu dàng say lòng người.
Trường bào màu nguyệt nha càng khiến hắn tuần mỹ bắt phàm hơn.
Đứng dưới ánh mặt trời, người hắn như thêm một tầng kim quang bao phủ.
Trích tiên chỉ mạo – lời ấy quả không sai.
Đứng bên cạnh hắn, bọn công tử thế gia coi như xuất chúng một giây trước tức thì thất sắc.
Phượng Khương Trần nói không sai, hắn là trăng, không sai một chút nào.
Người bên cạnh hắn chẳng sợ hào quang lắp mát, lúc này cũng trở thành sao vây lấy trăng, bao xung quanh hắn, được mọi người cùng đưa vào Bách Thảo Viên…
“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.
Lang diễm độc tuyệt, thế vô kì nhị!”
Ngay một khắc Vương Cẩm Lăng bước vào kia, có vị thiên kim lớn mật nào đó cao giọng đọc một câu của “Bạch Thạch lang khúc”, rõ ràng là đợi ngợi ca Vương Cẩm Lăng.
“Đa tạ Ôn Tú!” Vương Cẩm Lăng mỉm cười với nữ tử.
“A, Ngọc lang nhìn ta kìa!” Nàng hét lên một tiếng kinh hãi, hai má đỏ au, lộ vẻ muốn ngắt xỉu.
Người bên cạnh vội vã đỡ lấy, bật cười một phen.
Nhất tiều khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc – lời này không chỉ để nói nữ tử.
Ngay lúc Vương Cẩm Lăng bước vảo cửa của Bách Thảo Viên, có người bèn gọi to: :”Phú thi, phú thi!
Đại công tử, ngài cũng không thể phá hủy quy củ của Bách Thảo Viên!”
Mỗi một kẻ vào thi hội của Bách Thảo Viên, thì đều phải vịnh một bài hoa thi.
Bách thảo vạn hoa.
Nơi Bách Thảo Viên này đầy những hoa cỏ quý báu trong thiên hạ, thi hội của Bách Thảo Viên, tất nhiên phải lấy hoa làm đề tài chính.
Vương Cẩm Lăng có biết quy củ, hắn cũng không chối từ.
Người ngoài đưa đến một cây bút, hắn bèn đề bảo: “Mai hoa lũ kiến bút như thần, tùng trúc trữ tri canh bức chân.
Bách hủy thiên hoa giai diện hữu, tuế hàn chích kiến thử tam nhân”
Chữ nghĩa Vương Cẩm Lăng phiêu dật có thần, vừa trông đã biết luyện tập nhiều năm.
Nghĩ đến việc trước đó mắt Vương Cẩm Lăng không nhìn được, vậy mà lại luyện được một tay chữ đẹp như thế, ai ai cũng bội phục.
“Đẹp! Thơ hay chữ đẹp! Hay cho câu kiến thử tam nhân! , Đại công tử tài cao.”
Vương Cẩm Lăng chỉ cười nhạt không nói, mặc người hơn thua.
Mọi người lại khen thêm vài câu nữa, đoạn vây quanh hắn đi vào trong vườn.
“Thời gian vào viên đã qua, nên đóng cửa vườn rồi!” Trong đám người có kẻ la to, trong mắt đầy ý xem kịch hay.