Ánh mắt mọi người lóe lên, nhất là với đám quý nữ.
Xuân tình trong mắt các nàng nhộn nhạo, hận không thể lập tức đi ra ngoài nhìn Cửu Hoàng thúc một cái, dù có liếc mắt được một cái cũng thỏa lòng rồi.
Nhưng vừa ra đến nơi, mọi người đã cùng sửng sốt.
Không ngờ Cửu Hoàng thúc lại đứng bên cạnh xe ngựa, đỡ một nữ tử xuống xe?
Nữ nhân được Cửu Hoàng thúc đỡ xuống xe ngựa kia là ai?
Dung trang kia, khí chất kia…
“Phượng Khương Trần?”
“Sao lại là nàng ta?”
Không biết là ai nói câu này, nhưng có vẻ mọi người đã quên luôn mắt việc phải hành lễ với Cửu Hoàng thúc.
“Một thân ăn mặc này của nàng ta, thật sự…” Lời tiếp theo thì không nói được gì nữa, vì mỗi một chữ “đẹp”, là không đủ để miêu tả tư thái của Phượng Khương Trần lúc này.
Vẻ đẹp của Phượng Khương Trần không chỉ nằm ở bề ngoài, mà phần khí chất kia càng khiến cho nàng, dù đứng bên cạnh Cửu Hoàng thúc, cũng không bị che lắp.
Phượng Khương Trần không giống những nữ tử đương thời, y phục rườm rà.
Phượng Khương Trần lấy tử y làm chủ, một kiện áo khoác thêm vào với quần lụa mỏng màu đỏ.
Làn váy rộng thùng thình nhưng không lê lết, trên người nàng chẳng có lấy nửa phần trang sức, chỉ có thắt một cái đai lưng màu đen bên hông, khiến eo nhỏ như lắp ló, gọn gàng hào phóng.
Ống tay áo rộng thùng thình, vừa di chuyển, ống tay áo kia như là gợn sóng, tầng tầng lớp lớp, nhìn qua vô cùng thong dong.
Tóc dài của Phượng Khương Trần không cột gọn mà cũng chẳng xõa tung, chỉ dùng một sợi vải đen cột tóc bó lên trên, trán cũng không chừa lại tóc mái, khiến cái trán đầy đặn trơn bóng lộ ra ngoài.
Một bầy tóc đen lơ đễnh nơi ngực trái, rồi mỗi khi có gió thổi, chúng sẽ chao liệng, múa xoay tùy ý khiến người ta không kìm được muốn đưa tay lên, cột lại những sợi tóc này của nàng thật tỉ mỉ.
Tùy ý phong lưu, phong phạm danh sĩ.
Khí độ như vậy, thế gia Đông Lăng đã bao lâu không gặp rồi?
Hiển nhiên một thân y phục này của Phượng Khương Trần vẫn phù hợp với lượng thân định chế của thi hội này.
Bất kể là tham dự ở nơi đâu, Phượng Khương Trần nàng cũng sẽ không thất lễ.
Cửu Hoàng thúc gật đầu đầy hài lòng, nhưng dường như cũng không phát hiện ra.
Hắn quét mắt sang mọi người một cái rồi quay sang một hướng khác, không coi ai ra gì, thần sắc lạnh lùng.
Trước khi quay lại xe, hắn nói bên tai Phượng Khương Trần một câu: “Đừng làm mắt mặt bổn vương!”
Vốn dĩ Phượng Khương Trần vẫn còn một chút xấu hỗ, nhưng nghe hắn nói như thế bèn gật đầu, thu lại tình tố trong mắt, trở nên hào phóng.
“Khương Trần đã hiểu!”
Nàng sẽ không làm mắt mặt Cửu Hoàng thúc.
“Đi đi!”
Nhìn theo Cửu Hoàng thúc rời đi, Phượng Khương Trần mới nhìn lại mọi người.
Chói mắt nhất bên trong đám người vẫn là Vương Cẩm Lăng, nụ cười ảm đạm, xem như đang đóng kịch.
Lại nói về đám quần chúng, bị ánh sáng trước mắt chói vào đến đui mùi, mọi người hoa mắt một phen.
“Đó là Phượng Khương Trần?” Một nữ tử kinh hô, lộ vẻ còn khiếp sợ hơn cả khi thấy Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần sao có thể đẹp như vậy?
Vì sao khí khái của một thiên kim thế gia lại toát lên trên người nàng ta?
“Khương Trần đã đến chậm, thỉnh các vị thứ lỗi!” Phượng Khương Trần thong dong tiêu sái bày lễ, không quan tâm đến sự khiếp sợ của mọi người, đi vào trong Bách Thảo Viên.
Các vị công tử đều né ra cả.
“Phượng Khương Trần, vì sao ngươi lại đến cùng Cửu Hoàng thúc?” Tạ Tam là người đầu tiên hồi hồn lại, chỉ vào đội đưa người của thân vương ngày càng đi xa hơn kia, hỏi một tiếng khiếp sợ.