Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Lúc này thì chúng nữ có chung mối thù, dù có là Tạ phu nhân, thì trong mắt cũng hiện lên một hồi trách cứ.
Lời này của Phượng Khương Trần như đã mắng hết tất cả mọi người ở đây, Vương Cẩm Lăng muốn mở miệng giải vây, song đã bị Phượng Khương Trần dùng mắt ngăn lại.
“Nhục mà? Tư Mã tiểu thư đây nói quá lời rồi! Văn nhân nào chẳng có ngòi bút sắc bén, môi lưỡi trơn tru, hệt như đao kiếm của võ sĩ.

Khương Trần đang khen các vị tú ở đây đấy chứ? Tài hoa của các vị thiên kim đây, hẳn phải còn hơn cả vậy!”
Thiên kim thế gia, ai ai cũng đọc đủ loại thi từ, sáng suốt phi phàm.

Muốn áp được các nàng, cũng không thể dùng chiêu thức như đối phó với máy tiếu chủ, huyện chủ kia.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng có quá quắt!” Tư Mã Yễn giận đến mặt trắng bệch, cả người đều trở nên run rấy.

Sau khi nghĩ đến Phượng Khương Trần, nàng ta còn muốn nói ra lời khó nghe hơn, nhưng miệng lại bất chợt sùi bọt mép, toàn thân run rấy, “rằm” một cái ngã xuống đắt.
Cái gì vậy?
Phượng Khương Trần ngây cả người.
“AI” Chúng nữ tử hét chói tai, đều bỏ chạy.

Tạ phu nhân biến sắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Thi hội này đúng là khúc chiết xưa nay!
“Mau, đi lên xem thử!” Các vị công tử cũng hoảng sợ, Vương Cẩm Lăng nhanh chóng tiến lên, song lại bị Phượng Khương Trần kéo lại một phen.
“Tránh ra cả đi!”
Phượng Khương Trần tiến lên, vén ống tay áo, khí thế tỏa ra kia khiến cho không ai dám đến gần.
“Phượng Khương Trần, ngươi dựa vào đâu mà muốn chúng ta tránh ra?”
“Ngươi đã hãm hại Tư Mã tiểu thư sao?”
Chúng nữ cũng không quan tâm, tiến lên định ngăn Phượng Khương Trần lại thì bị Vương Cẩm Lăng ngăn cản.
“Mọi người cứ nghe theo Phượng Khương Trần đi, y thuật của Phượng Khương Trần vô cùng tốt!”
Vương Cẩm Lăng lên tiếng, mọi người không dám không theo, hơn nữa Tạ phu nhân cũng muốn xem thử, rằng rốt cuộc Phượng Khương Trần này có bản lĩnh thật hay không, nên cũng không ngăn cản.
Tư Mã Yến ngã xuống đắt, cả người co giật không ngừng, vẻ mặt có chút xanh tím, miệng sùi bọt mép, môi dưới mím lại thật chặt, mơ hồ đã thấy được vết máu.
Bệnh trạng này, không cần nhìn cũng biết là bệnh động kinh phát tác.
Phượng Khương Trần không biết mọi người có biết chứng bệnh này không, nhưng nàng biết, nếu nữ tử thế gia mà có mắc phải chứng bệnh thế này, thì thường sẽ cực lực giấu giềm.

Hẳn là bình thường Tư Mã Yến này cũng sẽ không phác tác, hôm nay thật đúng là gặp may rồi!
“Tư Mã thiên kim có tật cũ phát tác thôi, mọi người đừng lo!”
Tuy là Tư Mã Yến này đáng giận, nhưng Phượng Khương Trần cũng không muốn hủy đi thanh danh của nữ tử này, bèn giải thích một câu.

Hơn nữa, đứng trên góc độ là một bác sĩ, nàng cũng sẽ không tùy tiện nói ra bệnh của người khác.
“Vậy là tốt rồi!” Mọi người khẽ thở phào.
Phượng Khương Trần cởi bỏ hai nút thắt trên cổ áo Tư Mã Yến để đảm bảo cho hô hấp thông thuận.
Nàng lại quay đầu nàng ta sang một bên, để nàng ta nhỗ bọt mép ra ngoài, lại rút trâm cài tóc trên đầu nàng ta ra, nhét vào trong miệng Tư Mã Yến, tránh cho nàng tự cắn bị thương mình.
Phượng Khương Trần làm động tác cấp cứu này vô cùng thuần thục, mọi người đực ra mà nhìn, trong phút chốc cũng nói không thành lời.
Bọn họ khinh thường Phượng Khương Trần, nhưng nhìn khí độ và khí khái của Phượng Khương Trần đi, người ta chẳng thua kém bọn họ một chút nào cả, khiến cho bọn họ đều thầy mình đã sai, cũng không còn lựa chọn nữa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui