“Ôn Tú, ngươi đang đổ oan cho người khác đấy! Các vị phu nhân và công tử ở đây không hề có quan hệ gì với Khương Trần, điều này cùng lắm là trùng hợp thôi.
Ôn Tú, nhớ lấy, cơm có thể ăn bậy được, nhưng nói thì không thể nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy!” Phượng Khương Trần cảnh cáo.
“Phượng tiểu thư yên tâm, đây là thi hội của Bách Thảo Viên, cũng không phải hang cùng ngõ hẻm gì đó, đừng lo rằng bọn ta sẽ truyền ra ngoài cái gì.
Phượng tiểu thư vẫn nên phú thi nhanh hơn một chút, để chúng ta được chiêm ngưỡng tài học của ngươi! Loại chuyện vàng thau lẫn lộn cũng không phải ai cũng làm được.” Mắt Ôn tiểu thư đầy khinh miệt.
Căn bản nàng ta không tin Phượng Khương Trần có thể làm thơ được, dù có người tìm được một người viết thay thì sao? Nàng ta cũng có thể bắt người này hiện nguyên hình!
Vương gia công tử không phải chốn Phượng Khương Trần có thể trèo cao được.
Đừng tường y thuật tốt, chữa được tật mắt cho Vương gia công tử thì bản thân có thể leo được vào Vương gia.
Vương gia đứng đầu thế giá, tuyệt sẽ không nhận một nữ nhân như Phượng Khương Trần!
Để Phượng Khương Trần xuất hiện tại thi hội này, chính là nét bút hỏng của thi hội!
thường vị thiên kim này của Hoàng thượng.
Họ cho rằng cách nàng chỉ có bề ngoài, thật ra làm việc thô tục, chẳng hiểu lễ giáo.
Tuy nói Phượng Khương Trần tố giác người, nhưng nàng ta cũng cùng một loại kia thôi, hơn nữa hôm nay Phượng Khương Trần xuất hiện nổi bật như vậy, nào khiến người ta thích thú được?
Thấy chúng nữ tử ngày càng kích động, Vương Thất lắc đầu.
Quả nhiên Phượng Khương Trần này có tài thật, dễ dàng khiến nhiều ngươi tức giận như thế, thâm chí còn khiến phong độ của chúng nữ tử thế gia bị o uề trước mặt nàng.
Hắn lặng lẽ liếc mắt qua hỏi Phượng Khương Trần, rằng nàng có cần hỗ trợ hay không.
Tuy là có thể mất mặt, nhưng chung quy cũng tốt hơn bị đuổi ra khỏi thi hội nhiều…
Phượng Khương Trần nhẹ nhàng lắc đầu, bày ra một tư thế không thành vấn đề.
Người trong này tin rằng nàng có thể làm ra được một bài vịnh hoa, sợ cũng chỉ có Vương Cẩm Lăng.
Nàng thật sự không rõ, rằng vì sao Vương Cẩm Lăng lại tin mình như thế.
Một khi đã vậy rồi, Phượng Khương Trần nàng cũng không thể cô phụ sự tin tưởng của đối phương.
Chỉ là một bài vịnh hoa thôi mà, nàng cứ đọc một bài, chung quy cũng không khiến Vương Cẩm Lăng thất vọng!
“Đại công tử, ngài hãy nghe kỹ đây!”
Phượng Khương Trần cao giọng đáp, tuy không phải quá lớn giữa một đám ồn ào, nhưng kỳ lại thay, nó lại khiến chúng nữ tử im bặt.
Một đám người vễnh tai lên nghe, đợi để chê cười Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, đi xung quanh mấy bước mới chậm rãi cắt tiếng: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù cử tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đan chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động cứu!”
Đầu tiên là Vương Cẩm Lăng ngắn ra, sau khi hồi hồn lại rồi, hắn lập tức múa bút trong tay, ghi tạc từng chữ, từng chữ một.
Sau khi Phượng Khương Trần nói hết một chữ cuối cùng, Vương Cẩm Lăng cũng vừa thu bút lại.
“Cách.” Vương Cẩm Lăng đặt bút xuống, cầm giấy mình vừa viết lên, nói ngay ba chữ: “Hay, hay, hay!”
Hay lắm!
Đúng là hay thật.
Cả Đại công tử cũng bảo hay rồi, sao có thể nói khác nữa..