Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Bên trong Hồi Văn Các đều đã có chuẩn bị tốt bút giấy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phượng Khương Trần là người đầu tiên bước vào trong.
Đôi mắt Phượng Khương Trần đảo qua, nhìn về phía Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử, không biết có may mắn lại mời ngài chấp bút giúp Khương Trần hay chăng?” Một lần chủ động, một lần được mời, coi như đã thanh toán sòng phẳng.
“Tiểu thư đã mong như vậy, cũng không dám làm ngơ!” Phong độ của Vương Cẩm Lăng phải từ hàng mười trở lên, tao nhã thong dong, dáng vẻ thoải mái.
“Khương Trần, mời!” Vương Cẩm Lăng đề bút, mài mực.

Mực nước đầy đủ, một giọt cũng không thiếu.
Bên trong toàn Hối Văn Các cũng chỉ có hai người bọn họ.

Nữ tử thì đẹp đế quý giá như mẫu đơn, nam tử lại tuần tú cao ngất như tùng trúc.


Trong phút chốc, Văn Các mãn thất phương hoa, khiến người ta không dám nhìn gần.
Ôn gia tiểu thư có phần hối hận.

Sớm biết vậy nàng ta đã không thẹn quá thành chuyện, trợ lực thêm một phần cho tài danh của Phượng Khương Trần?
Có vài lần nàng ta muốn mở miệng, như có thế nào cũng không chen được vào trong.

Dường như hai người kia đã đắm chìm trong thế giới của chính mình, căn bản họ không chấp nhận được người thứ ba.
Bách Thảo Viên, Bách Thảo Viên… Lúc này đám người bọn họ đều lưu lạc thành cây cỏ thấp bé, còn Đại công tử của bọn họ lại sẵn lòng làm lá cây, làm nổi bật Phượng Khương Trần.

Bọn họ thật sự không có khí độ như vậy.
Lấy khí thế áp đảo được đối phương, Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, chậm rãi tiêu sái ở bên trong.

Mọi người cũng không thúc giục, có một đôi mắt còn nhìn chăm chú vào… vạt áo của Phượng Khương Trần.
Sau đó bọn họ mới phát hiện ra, không ngờ nơi vạt áo của Phượng Khương Trần lại được thêu vào thạch anh, thạch anh kia có hình dạng như giọt mưa.

Theo mỗi bước đi của Phượng Khương Trần, ánh mặt trời chiếu xuống, giọt nước kia thật sự như muốn chảy xuống từ y phục của Phượng Khương Trần vậy.
Trước đó mấy nữ tử còn xem thường cách ăn mặc đơn giản này của Phượng Khương Trần, còn có thể tự cho là đúng, đem chuyện này quy kết là Phượng Khương Trần nghèo túng, nhưng hiện tại thì sao?
Các nàng càng thêm ghen tị.
Một con ả bị phu quân ruồng bỏ, dựa vào đâu có thể thoái mái như vậy, dựa vào đâu mà được dẫm nát lên đầu các nàng?
Có nữ tử máy nhà đã lặng lẽ tiếp cận Ôn gia tiểu thư, hình thành luôn một đồng minh.

Ghét bỏ một người, không cần lý do!
Phượng Khương Trần thấy không khí đã ổn thỏa rồi, bèn gật đầu với Vương Cẩm Lăng, tỏ vẻ có thể.
Vương Cẩm Lăng cười gật đầu, dôi mắt kia càng thêm sáng ngời.
PKL một lòng không muốn đoạt mắt sự nỗi bật của hắn, lại không biết rằng, hắn thích nhìn hình ảnh của Phượng Khương Trần chói mắt như vậy.
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, nói từng chữ, từng chữ một: “Cửu châu sinh khí thị phong lôi, vạn mã tề âm cứu khả ai.

Ngã khuyến thiên công trọng đầu tẩu, bất câu nhất cách hàng nhân tài.”
Hệt như trước đó, Phượng Khương Trần đọc xong, Vương Cẩm Lăng cũng thu ngay bút lại.

Khắp nơi đều yên tĩnh, mọi người đều không thể tin Phượng Khương Trần thật sự có thể xuất khẩu thành thơ, mà Vương Cẩm Lăng cũng nhìn Phượng Khương Trần bằng đôi mắt sâu xa, trong lòng khẽ nói: “Ta khuyên ông trời nên gắng sức, chớ đúc nhân tài bởi một khuôn? Khương Trần, rốt cuộc trong lòng ngươi, Càn khôn lớn bao nhiêu? Nhãn giới của ngươi, đừng nói là nữ tử bình thường, ngay cả một nam nhi cũng không so bì được.

Đông Lăng vươn triều kiến quốc đã được trăm năm, nhưng người có thể chân chính kiểm soát triều chính vẫn là những người sinh ra giàu có.


Còn đệ tử hàn môn, trừ việc dựa vào quyền quý ra, thì sẽ mãi không có ngày được xuất đầu.

Rất nhiều người đã thấy được sự bắt công này, tuy nhiên… chẳng ai dám nói ra.”
Phượng Khương Trần không hề run rấy lấy nửa phần, Vương Cẩm Lăng hồi hồn lại, cười to một tiếng.
“Ha ha hai!”
“Mang rượu đến đây!” Vương Cẩm Lăng lại vẫy tay, bút dính đầy mực, hào hùng hàng vạn.

Một bầu rượu một hơi đã cạn sạch, bút đề bay múa: “Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ; dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ.
Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố; linh lạc thành nê triển tác trần, chích hữu hương như co.
“Mặc kỳ hoa đồ ky! Khương Trần, đây mới là nàng, đây mới là nàng!” Vương Cẩm Lăng cao giọng đọc, cuồng vọng tùy ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận