Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Xưa nay không thiều điền tích về tài nữ giai nhân, có biết bao tài tử nổi danh mỉm cười vì hồng nhan, phú thi vì giai nhân.

Vương Cẩm Lăng cũng không phải người thứ nhất, cũng mãi chẳng phải kẻ cuối cùng, nhưng nữ tử giống như Phượng Khương Trần vậy, thì sẽ là người đầu tiên.
“Từ hay, từ hay! Nhưng hôm nay là thi hội, phải luận thi!”
“Đúng đúng đúng! Phải phạt, phạt, phạt! Hôm nay là thi hội, chỉ phú thi, không phú từ.

Đại công tử phá mắt quy tắc rồi, nên phạt, nên phạt!” Trên thế gian những kẻ ngốc nghéch hay tạo cơ hội cho người khác như Ôn gia tiểu thư là có, vậy tất nhiên cũng có không ít người thông minh hơn.
Thấy tình huống như vậy, mọi người nhất tề dũng mãnh vào Hồi Văn Các, lập tức vây lầy Vương Cẩm Lăng, nào còn quan tâm Phượng Khương Trần nữa?
Ôn gia tiểu thư không hiểu, nhưng máy thiếu niên công tử này thì hiểu được, nhục nhã lớn nhất không phải chèn ép hay xem thường.
Bát kể hôm nay Phượng Khương Trần có vẻ vang thế nào đi nữa, ngươi cũng đừng gây chuyện với nàng thì tốt rồi.
Cứ giống như mỹ thiếp trong nhà đi, dù có xinh đẹp động lòng người hơn nữa thì đã làm sao? Cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi! Nếu bảo nàng thật sự làm gì đó, nàng sẽ rơi xuống thế dưới.
Mọi người ùa vào trong, vài phút sau đã đầy Phượng Khương Trần ra bên ngoài.
Phượng Khương Trần chỉ cười không nói, nhanh nhẹn dời bước, nhường đường cho mọi người.

“Khương Trần, ngươi cũng đừng để trong lòng!” Vương Thất vỗ vỗ vai của Phượng Khương Trần, an ủi nói.
Những người này đúng là quá phận! Một giây trước còn nâng Phượng Khương Trần lên, một giây sau đã không nhìn đến nữa.
Đây cũng chính là Phượng Khương Trần.

Người bình thường căn bản không chịu nỗi sự chênh lệch của mực nước sông và mực nước biển như thế.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi! Bọn họ để mắt đến ta, ta cũng rất cao hứng! Đi… giúp ta thăm Bách Thảo Viên!” Phượng Khương Trần lơ đễnh.
Những người này có phải thật sự là đang nâng nàng không, chính nàng tự hiểu được.
Nàng không cầu nỗi bật, chỉ mong có thể thoát thân.
“Được được được! Ta nói ngươi nghe này, Bách Thảo Viên này thật sự có không ít nơi đẹp đẽ.

Ở trong này, ngươi không những được ngắm hoa, nghe đàn, chơi cờ, phú thi họa, mà còn có sân chơi lễ, nhạc, xạ, ngự, thư nữa.

Phượng Khương Trần, ngươi cưỡi ngựa không tôi, chỉ bằng chúng ta đấu với nhau một trận đi?”

Vương thất xoa tay, hận không thể đi cưỡi ngựa ngay bây giờ.
“Đua ngựa? Hay là thôi đi.

Phải rồi, tình cảnh Tôn gia sao rồi?” Phượng Khương Trần và Vương Thất nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Hồi Văn Các náo nhiệt phi phàm, hai người lại không tính tham gia vào cơn náo nhiệt đó.
Dù sao Phượng Khương Trần cũng không hoan nghênh thì cũng không hứng thú, đi cũng chỉ khiến người thêm ghét.
“Đừng lo lắng, có Vũ Văn tướng quân ở đó, Quốc Công phủ cũng không dám xằng bậy.

Chẳng quan ta nghe nói dường như Vũ Văn tướng quân có gặp phiền toái, gần đây bề bộn nhiều việc.” Vương Thất nhắc nhở đầy thiện ý.
Hiện tại chỗ dựa vững chắc nhát của Phượng Khương Trần chính là Vũ Văn Thanh, nếu Vũ Văn Thanh ngã xuống, Phượng Khương Trần phải nhanh tìm được một người khác, không vì chính nàng, thì cũng là vì tôn gia.
“Tin hắn đi, sẽ không có chuyện gì.

Vũ Văn Thanh cũng không phải người chỉ biết mỗi đánh giặc.

Hắn ta rất thông minh!” Tuy có một số chuyện, Phượng Khương Trần không thể xem xét đầy đủ, nhưng cũng không phải là cái gì cũng không hiểu.

Dù lúc ấy có một số việc không rõ, thì sau nàng cũng nghĩ ra được một phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận