Vũ Văn Thanh đối xử với nàng quá tốt, tuyệt không phải là vì chính con người Phượng Khương Trần này.
Chút điểm ấy, nàng vẫn tự biết.
“Ngươi có biết thì tốt rồi! Ta sợ là đến lúc đó ngươi không có chuẩn bị, hoặc sẽ tự chui đầu vào chuyện của hắn ta.
Ngươi ít dính vào chuyện của hắn ta thôi, người bên trên sẽ không đụng đến hắn, nhưng ngươi thì khác! Tuy nói Vũ Văn Thanh chỉ có một mình, nhưng hắn không phải người không có căn cơ.
Nếu hắn xảy ra chuyện, bảy phần người trong quân vẫn sẽ cho hắn mặt mũi, ba phần người có thể đổ cả nhà mà bảo vệ hắn.
Nhưng ngươi thì khác, ngươi thật sự là một người vô gia vô cơ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có ai làm đỗ cả nhà bảo vệ ngươi.”
Dù Vương Cẩm Lăng làm chủ Vương gia, hắn cũng sẽ không tốn sức bảo vệ Phượng Khương Trần, thế gia đại tộc nhiều chuyện, phải băn khoăn rất nhiều thứ.
Phượng Khương Trần cười cười, không nói gì cả.
Có một số việc, nàng cũng đã bị kéo vào trước rồi.
Bây giờ nàng muốn thoát thân, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ là lời của Vương Thất, nàng cũng ghi tạc trong lòng.
Xảy ra chuyện, sẽ không có ai bảo vệ nàng.
Vương Thất thầy Phượng Khương Trần không hờn giận, vội vã nói sang chuyện khác: “Đi một chút đi, không nói mấy chuyện đó nữa, ta đưa ngươi đi ngắm Bách Thảo Viên.
Nghe nói hôm nay Thuần Vu Quận vương đang săn thú trên đỉnh núi.”
Thân vương lấy một chữ vi tôn, quận vương lấy hai chữ vi tôn, một chữ phong vương, hai chữ tỉ chỉ, chính là nói đến lễ này.
“Thuần Vu quận vương là ai?” Phượng Khương Trần cố gắng hình dung về nhân vật này trong đầu, lại tốn công vô ích.
Trái lại nàng nghĩ đến việc Cửu Hoàng thúc xuất hiện ở đây, hay chính là Thuần Vu quận vương đã có hẹn trước?
“Thuần Vu quận vương là chất tử của Hoàng thượng, phụ thân đã hoăng từ sớm, vẫn luôn được nuôi trong cung.
Trước đó không lâu, hắn bộc lộ tài trí, vẫn luôn được vinh sủng không suy, rất được lòng Hoàng thượng.” Lúc Vương Thất nói đến Thuần Vu quận vương, rõ ràng vẻ mặt hắn có hơi không được tự nhiên.
“Hoàng thượng lại có một chất tử như vậy sao?” Phượng Khương Trần đã nghe nói từ sớm, lúc Hoàng thượng lên ngôi đến vương, ngài đã giết toàn bộ huynh đệ của mình, ngay cả Thập hoàng tử còn trong tã lót cũng không tha, chỉ có Cửu hoàng thúc là ngoại lệ, không ngờ bây giờ còn lòi ra thêm một Thuần Vu quận vương nữa.
Vương Thất kéo Phượng Khương Trần sang một bên, xấu hỗ bảo: “Tin đồn thôi, nghe nói Thuần Vu quận vương chính là con của Hoàng thường, là do Hoàng thượng và Liêm Thân vương phi sinh ra đấy!”
“Thì ra là thế!” Phượng Khương Trần gật gật đầu.
Trong hoàng gia, chuyện ép buộc tẫu tử cũng không tính là chuyện gì hiếm lạ.
“Ngươi đừng có đi nói lung tung tung bên ngoài đấy! Đó cũng chỉ là tin đồn thôi.
Dù sao Hoàng thượng cũng chỉ giữ lại độc một chất tử như vậy, thật sự là khiến người khác nghi ngờ.
Năm đó thật sự Liêm Thân vương phi và Hoàng thượng cũng có phần không minh bạch.”
“A, Thất công tử, vì sao ngươi lại ở đây? Chúng ta đã tìm ngươi nửa ngày rồi, đi một chút đi!” Một tử sam thiếu niên nhìn thấy Vương Thất thì lớn giọng gọi một tiếng, sống chết cũng phải lôi kéo được Vương Thất đi cùng họ.
Nhàn thoại rõ như ban ngày như vậy thì luôn phải lo lắng đề phòng.
Hai người Vương Thất và Phượng Khương Trần giật nảy mình.
Ngay lúc Vương Thất còn chưa hồi hồn lại, hắn đã bị người kéo đi mất.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Phượng Khương Trần, nhưng nàng lại khoác tay áo với hắn, bảo hắn tự đi chơi đi, dù sao đi cùng một nữ tử như nàng ở thi hội cũng không phải chuyện gì hay ho lắm.
Vương Thất thấy bộ dạng mạnh mẽ này của Phượng Khương Trần, nghĩ thầm chắc nàng cũng sẽ không gặp chuyện gì, bèn mỉm cười đi mắt.
Phượng Khương Trần đứng một mình, cảm thấy có hơi muốn vệ sinh, bèn định đi tìm một chỗ.
Tuy nhiên, chân trước nàng vừa bước đi, thì bảy, tám vị thiên kiêm với Ôn gia tiểu thư cầm đầu đã trao đổi ánh mắt với nhau, tìm một cớ chạy đến, vẫn luôn theo sát, ép Phượng Khương Trần vào trong một góc chết.
Phượng Khương Trần nhìn mấy vị thiên kim với vẻ mặt không tốt phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Ép người vào trong nhà vệ sinh, đây là tình tiết thường xảy ra nhỉ?