Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Phượng Khương Trần, ngươi cười cái gì?” Ôn gia tiểu thư thầy Phượng Khương Trần mỉm cười, giật mình quên luôn cả lời bản thân định nói.
“Ta cười vì hôm nay thời tiết thật tốt.” Phượng Khương Trần nhìn thoáng trái phải, phát hiện máy vị thiên kim này cũng tìm được chỗ không tồi, dồn nàng vào một góc chết, rất ít người qua lại.
Ò, quả nhiên là tiện cho nàng ra tay đánh người.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng có cố mà đánh trống lãng! Sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm!” Vẻ mặt Ôn gia tiểu thư đầy khó coi, khăn tay trong người cũng nhăn lại thành một đồng.
“Chết? Máy tiểu thư đât muốn giết ta sao?” Phượng Khương Trần dễ dàng áp đảo, nói với giọng máy phần trêu chọc.
“Phượng Khương Trần, chúng ta muốn giết ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiến!” Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ôn gia tiểu thư kia hiện lên một hồi tàn nhẫn.
“Phượng Khương Trần, chúng ta mới khinh thường giết ngươi! Giết ngươi thì bẩn tay chúng ta, ngươi đừng cho là mình chữa được tật mắt của Đại công tử, là có thể được Đại công tử để mắc đến, có thể khiến người Vương gia cảm kích ngươi! Ngươi cũng không tự xem lại thân phận của mình đi, bằng vào ngươi cũng đòi xứng ở bên cạnh Đại công tử? Hừ, đừng tưởng là hôm nay Đại công tử chấp bút viết thi thay ngươi mà cho là Đại công tử để mắc đến ngươi! Ta nói cho ngươi biết, cùng lắm Đại công tử cũng chỉ thương hại ngươi thôi.

Phượng Khương Trần, ngươi tự biết thân biết phận, tránh xa Đại công tử một chút đi.


Thân phận của ngươi có đi xách giày cho Đại công tử cũng không xứng!”

“Cáo trạng? Không! Phượng Khương Trần ta chưa bao giờ cáo trạng.

Ta sợ chính các ngươi phải cáo trạng đấy!” Phượng Khương Trần lấy một sợ dây ra khỏi tay áo như làm ảo thuật, cột hai ống tay áo rộng thùng thình lại, cước bộ hơi lùi về sau, nhìn qua có vẻ như sợ hãi, thật ra nàng đang bày ra tư thế đánh nhau dữ dội.
“Cáo trạng? Từ sau mười tuổi, Ôn Nghỉ ta đã không còn cáo trạng nữa.

Phượng Khương Trần, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, muốn làm tài nữ sao? Được, ta thành toàn cho ngươi!” Ôn Nghi tiến lên, đưa tay ra, lộ vẻ muốn đẩy Phượng Khương Trần thật mạnh.
Phượng Khương Trần lách người tránh đi, ý cười trên mặt cũng thu lại, tiền lên máy bước: “Ôn tiểu thư, vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo!”
Nàng bắt lây cánh tay Ôn Nghi, đẩy cho một cái.


Chỉ nghe một tiếng “bụp”, Ôn tiểu thư kia bèn ngã sắp xuống mặt đất.
“A, cứu mạng, đáng người rồi!”
“Phượng Khương Trần đánh người!”
Mấy vị tiểu thư khác vội vã kêu lên, nhưng Phượng Khương Trần coi như không nghe thấy, nhanh chóng tiến lên.

Thấy các nàng bối rối không biết đánh trả thế nào, chỉ đơn giản là ngã hết xuống đất.
Mấy tiểu cô nương tay không thể xách, vai không thể gồng, nàng mà sợ à?
Nàng tôn trọng quy củ của thi hội, nhưng cho Vương Cẩm Lăng và Tạ phủ mặt mũi đã là giới hạn của nàng rồi.
Phượng Khương Trần khinh thường hừ lạnh.
Nhưng nơi này là góc chết, cách xa mọi người, trong nhất thời sao có thể kêu ra ai được.
Phượng Khương Trần nhìn chúng nữ tử té ngã loạn xạ trên mặt đất này, trong mắt hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo: “Còn ồn ào nữa là ta đá cho mỗi người các ngươi một cái! Không phải các ngươi muốn thầy hình ảnh ta bị dính bản lắm sao? Vậy bây giờ ta thành toàn cho các ngươi, cho mỗi người các người nhìn cho đãi”
Nàng dùng một tay xách Ôn Nghi lên, kéo qua một bên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận