“Đừng mà, đừng mà! Phượng tiểu thư, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sẽ xin lỗi! Đừng, đừng làm cho ta bị dơ!” Ôn Nghi khóc lóc thê thảm, mặt đầy nước mắt, trong mắt toàn là sợ hãi.
“Biết sợ rồi? Lúc nãy các ngươi muốn đầy ra là vui mừng quá sớm rồi!”
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng quá phận, ngươi tự cho mình là ai, dám đầy chúng ta, chúng ta sẽ dám giết ngươi đấy!” Một nữ tử mặc cẩm y màu hồng đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy bụng, hung dữ trừng mắt với Phượng Khương Trần, ánh mắt kia sắc như dao găm.
Phượng Khương Trần đánh người đặc biệt nham hiểm, toàn đánh vào những chỗ không thấy được.
“Phải không? Ta thật sự muốn xem thử các ngươi giết ta như thế nào đó?” Phượng Khương Trần buông Ôn Nghỉ ra, trái lại đi sang chỗ nữ tử hồng y kia, hai cái là tóm được người sang một bên.
Mùi hôi bốc lên khiến nữ tử hồng y kia biến sắc.
Phượng Khương Trần cũng có phần xấu xa, thừa lúc nữ tử kia đang thất thần bèn ra vẻ đẩy người xuống.
“A, đừng mà!” Nữ tử hồng y kia sợ đến mức thét chói tai liên tục.
Mắt thấy mình sắp ngã xuống, Phượng Khương Trần lại đột ngột rụt tay lại, kéo người lên, rồi lại đẩy mạnh nàng ta ra.
Một khắc thiên đường, một khắc địa ngục.
Nữ tử hồng y kia sợ hãi, kinh hồn chưa định lại, mặt sợ đến mức trắng bệch ra, sững sờ ở đó không nhúc nhích nỗi.
Khí khái của nữ tử thế gia cũng chỉ đến mức này thôi.
Phượng Khương Trần lười so đó với mấy nữ nhân này, chỉ lạnh lùng nói một tiến: “Ta không hy vọng có ai truyền chuyện vừa xảy ra đây ra ngoài, một khi ta nghe được so ai nói gì đó không hay, thì lần sau các ngươi không còn may mắn như vậy đâu!”
“Sẽ không, sẽ không, chúng ta cam đoan sẽ không nói!” Mấy nữ tử vẫn còn ngòi trên mặt đất như trước, cũng liên tục gật đầu.
Kẻ ác sợ kẻ biến thái, kẻ biến thái sợ kẻ không sợ chết, Phượng Khương Trần chính là loại không sợ chết đó.
Phượng Khương Trần gật đầu đầy hài lòng, nhưng ngay lúc nàng muốn xoay người đi.
“Hút! hú!”
Một trận tiếng sói tru truyền đến.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy tiếng chạy trốn của dã thú.
“Bầy sói? Sao có thể? Không được rồi, Vương Cẩm Lăng!” Phượng Khương Trần biến sắc, cũng không thèm nhìn tới mấy nữ tử trên mặt đất, vội vã chạy ra bên ngoài.
“Sói? Đừng bỏ chúng ta lại, Phượng Khương Trần, ngươi đừng bỏ chúng ta mà!” Mấy nữ tử Ôn Nghi vừa nghe xong thì toàn bộ huyết sắc trên mặt tiê tán.
Toàn thân các nàng run rấy, lại lấy toàn bộ sức lực bình thường của các nàng ra mà đứng dậy khỏi mặt đất, đuổi theo Phượng Khương Trần, muốn Phượng Khương Trần cũng đưa các nàng ta theo.
“Đừng có kéo ta, cũng đừng đi theo ta! Các ngươi đi về phía Hối Văn Các đi!” Phượng Khương Trần ngừng một chút, đẩy mấy người Ôn Nghi ra một phen, chỉ qua một hướng khác.
Đây là Bách Thảo Viên, cũng không phải là khu vực săn bắn, tại sao lại có bầy sói xuất hiện? Sự có mặt của bầy sói này vô cùng kỳ lạ!
Nghĩ đến việc Vương Cẩm Lăng đang ở đây, căn bản là Phượng Khương Trần không nghĩ nhiều, lập tức lao thẳng đến nơi nguy hiểm nhát.
Nàng biết, với tính cách của Vương Cẩm Lăng, chắc chắn hắn sẽ không chạy.
“Không, không, chúng ta đi theo ngươi!”
Mấy thiên kim Ôn Nghi lộ ra vẻ tin tưởng Phượng Khương Trần.
“Tùy các ngươi.” Phượng Khương Trần cũng không nói nhiều, lao thẳng về phía có tiếng của bầy sói truyền lại.
Nhưng nàng vừa chạy chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một hình ảnh đầy hỗn loạn.
“Cứu mạng, cứu mạng.
Có sói, có sói!”
Cả Bách Thảo Viên loạn hết lên, bầy sói như đang lao vào một đàn huơu, chạy loạn hết lên xung quanh, gặp ai là cắn người đó.
Mọi người liều mạng chạy ra ngoài, đám sói kia cũng nhào lên theo, đè ngã người xuống.