Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phụ thân nói người con gái này không xứng đáng với Vương gia, nhưng hiện tại xem ra có lẽ là hắn không xứng với Phượng Khương Trần.

Khi có nguy hiểm, hắn không chỉ không bảo vệ Phượng Khương Trần, ngược lại còn phải dựa vào sự bảo vệ của nàng, hôm nay nếu không có Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng hắn nhát định sẽ chết.

Xuất thân là vương gia thì thế nào, vang danh thiên hạ thì thế nào, đám súc sinh này cũng không quan tâm ngươi có xuất thân cao quý hay không, khi ở trước mặt cái chết thì mọi người đều ngang hàng như nhau.

Phượng Khương Trần vô tình vẫy quần áo muốn lau sạch máu và lông sói trên mặt lại phát hiện ra trên tay chính mình cũng toàn là máu.

“Ta có khăn mặt đây, người dùng trước đi.

” Ôn Nghỉ sợ hãi tiến đến đưa một cái khăn mặt sạch sẽ, trong mắt kìm nén sự say mê và sùng bái.


“Đa tạ.

” Phượng Khương Trần nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn, sau khi lau mặt một cái liền ném khăn xuống đất, lúc này mới rảnh rỗi nhìn sang tình hình của những người khác.

Vô cùng may mắn là hộ vệ của vườn bách thú đã đến, còn lại hơn mười con sói đều bị hộ vệ vây quanh, đoán là sẽ không có người nào thương vong nữa.

Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, ở tình hình hiện tại, nàng cũng không còn đủ sức lực để giết sói thêm lần nữa trừ khi lấy cây kia ra, nhưng…
Vừa nghĩ tới mình cần thận như vậy nhưng đều bị Lam Cửu Khánh phát hiện, Phượng Khương Trần cũng không dám tùy tiện lấy súng ra nữa, y thuật là để cứu người, nhưng khẩu súng kia là vũ khí giết người, nếu bị người ta phát hiện ra thì sẽ có phiền phức lớn…
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành tội.

“Cẩm Lăng, số người chết ngoài ý muốn là bao nhiêu?” Sau khi nguy hiểm được giải trừ, Phượng Khương Trần mới nhớ lại bản thân mình còn có trách nhiệm của đại phu.

Cho dù người của những Thế gia này đối xử với nàng như thế nào thì gặp chuyện như vậy, nàng cuối cùng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì Vương Cẩm Lăng.

Đây là một cơ hội để ban ơn rất tốt.

“Mười hai người đã chết, hai mươi bảy người bị thương.

” Nói đến đây, đôi mắt Vương Cẩm Lăng tối sầằm lại, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ.

Vườn bách thú đột nhiên có sói chắc chắn không phải do ngoài ý muốn mà là do có người dẫn những con sói này tới.


Sói là loài động vật sống theo bầy đàn, khi đi săn nhất định sẽ cùng nhau hành động, mà những con sói đó khi đi vào vườn bách thú đều tự phân tán ra, hơn nữa…
Chúng nó chỉ cắn người chứ cũng không thực sự ăn, những con sói đó chắc chắn là được người ta thuần dưỡng.

Xem dáng vẻ lúc này của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần ít nhiều cũng biết hắn đang nghĩ cái gì nhưng lại e ngại đám người Ôn Nghi đang ở đây nên cũng không hỏi nhiều.

Nhìn thấy hộ vệ mang những người bị thương đến Hồi Văn Các, Phượng Khương Trần liền hỏi: “Cẩm Lăng, vườn bách thú này có đại phu không, những người đó bị thương có nghiêm trọng không? Khoảng bao lâu nữa đại phu mới đến?”
“Không có, ở vườn bách thú không có đại phu, có vài người bị cắn ở cổ, một số khác thì bị cắn ở đùi, tình hình trông có vẻ không ổn lắm, ta đã phái người đi mời đại phu nhưng muốn đến được đây thì ít nhất phải một tiếng nữa.

” Vương Cảm Lăng nhìn Phương Khương Trần, đôi mắt ôn hòa lại lóe lên vẻ không đồng tình.

Hắn biết Phượng Khương Trần muốn làm gì, chỉ có điều là…
Những người này, nếu ngươi chữa trị tốt thì không sao, chỉ cần xảy ra chuyện, Phượng Khương Trần khó mà thoát khỏi tội danh lang băm giết người.

“Cẩm Lăng, ta là đại phu, để ta đi xem.



Mặc dù nàng lạnh lùng tàn nhẫn, khi có nguy hiểm chỉ quan tâm đến bản thân và những người thân thiết nhưng cũng có quy tắc của chính mình, mặc dù trông có vẻ không hợp lí nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện.

“Chúng ta cũng sẽ giúp ngươi.

” Máy cô gái thấy Phượng Khương Trần buồn phiền, cũng đều tiến lên.

Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn một cái, cũng không có nhiều lời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận