Đông Lăng Tử Thuần cũng không hiểu tại sao, hắn chỉ cảm thấy khi Phượng Khương Trần tới gần hắn, hắn liền thấy hào hứng, Phượng Khương Trần nhìn hắn, hắn liền thấy vui mừng.
Động tác của hai thị vệ rắt nhanh, không bao lâu sau đã mang củi về đốt lên, Phượng Khương Trần bắt đầu khử trùng vết thương cho Đông Lăng Tử Thuần.
Không có thuốc gây tê, đau đến mức cắn chặt răng, nhưng bởi vì đã đồng ý với Phượng Khương Trần sẽ không động đậy nên phải miễn cưỡng chịu đựng, không nhúc nhích, chỉ có hàm răng là cắn chặt vào nhau, gân xanh nỗi lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đông Lăng Tử Thuần, Phượng Khương Trần lại nghĩ đến Lam Cửu Khánh.
Đều là dưới tình huống khử trùng vết thương rồi khâu lại khi không có thuốc gây tê, Lam Cửu Khánh không chỉ mạnh hơn vị quận vương này gấp trăm lần, còn lạnh nhạt với Phượng Khương Trần, giống như người bị thương không phải hắn ta.
Còn cái người trước mặt này thì sao?
Không sinh ra với dáng vẻ của võ tướng, lại còn không chịu nồi tí đau này, vị quận vương này xem ra chính là đứa trẻ được chiều quá thành hư.
Phượng Khương Trần cũng lười nói chuyện, chỉ cần vị quận vương này bắt động là được rồi.
Nhờ ánh lửa, sau khi thanh tẩy vết thương, Phượng Khương Trần bắt đầu xâu kim lại.
“Khương, Khương Trần, ngươi đang muốn làm cái gì?” Hàm răng của Đông Lăng Tử Thuần run lên khi nói chuyện, từ đó có thể thấy được hắn đau nhức đến mức nào rồi, đã lớn như vậy còn chưa trải qua cơn đau như vậy bao giờ.
“Khâu lại, vết thương của điện hạ quá lớn, cần phải khâu lại.
” Phượng Khương Trần trả lời rất dứt khoát.
Khâu lại cũng không cần phải quá tinh vi, dưới điều kiện chữa bệnh như bây giờ cũng có thể làm được.
“Khâu, như khâu y phục sao?” Đông Lăng Tử Thuần đã đau đến mức nói không rõ lời, chỉ là hắn muốn nói chuyện với Phượng Khương Trần nên cố nén cơn đau mà thôi…
“Đúng vậy.
” Phượng Khương Trần lên tiếng, nói với hai thị vệ:”Ta muốn cho khâu lại vết thương cho điện hạ, mời hai vị đại ca giúp ta ấn quận vương lại, đừng để hắn cử động lộn xộn.
”
“Ta sẽ không, sẽ không động đậy.
” Đông Lăng Tử Thuần cắn răng chống đỡ.
Tử Thuần cắn răng ráng chống đỡ.
Nam tử hán đại trượng phu sợ bị nhất người ta coi thường.
Đến chết vẫn sĩ diện.
Phượng Khương Trần không muốn vì vậy mà chậm trễ thời gian của mình, đè nén sự mắt kiên nhẫn trong lòng mình xuống, âm thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Quận vương đương nhiên sẽ không động đậy, Khương Trần sợ tay mình run ảnh hưởng đến việc khâu lại, xin quận vương cho phép để hai vị thị vệ đại ca hỗ trợ.
”
Trong ánh lửa, Đông Lăng Tử Thuần chỉ nhìn thấy một gương mặt đầy mồ hôi của Phượng Khương Trần, để lộ một tầng đẹp lung linh, nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn mê người làm sao, giọng nói mềm mại an ủi càng làm Đông Lăng Tử Thuần mắt lý trí, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Hai hộ vệ tuân lệnh, dựa theo yêu cầu của Phượng Khương Trần đè Đông Lăng Tử Thuần xuống, một tay cố định tay trái của hắn lại, Phượng Khương Trần dùng cái kẹp kẹp chặt ra hắn lại, một kim đâm xuống.
“Á, Đông Lăng Tử Thuần hét lên một tiếng thảm thương, cả người run rấy, hai thị vệ nghe vậy thì kinh hãi, Phượng Khương Trần lại máu lạnh nói: “Đè hắn lại.
”
Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chú kéo căng da thịt ở miệng vết thương, từng kim từng kim khâu lại.
Đông Lăng Tử Thuần đau đến mức cả người co rút, không ngừng giãy dụa, may mắn hai người thị vệ sức lực lớn, lại thêm bọn hắn cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, quả thực là đè chặt Đông Lăng Tử Thuần, không cho hắn động đậy một chút nào.
Đông Lăng Tử Thuần đau đến chảy nước mắt, đợi sau khi Phượng Khương Trần khâu vết thương lại xong, Đông Lăng Tử Thuần đau đến mức hôn mê bát tỉnh.
Hai người thị vệ cảm giác đặc biệt mất mặt…