Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nhìn gương mặt khôi ngô độc nhất vô nhị của Đông Lăng Vũ Cửu, chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nghĩ lại thì thôi nên quên đi.

Ý đồ của nàng đã quá rõ ràng, ngộ nhỡ cửu hoàng thúc nghĩ nàng lợi dụng chuyện một nam một nữ vẫn còn độc thân để dụ dỗ hắn, vậy thì thật khổ sở.

Dù sao thì vẫn có thể đốt lửa, cũng không quá lạnh.

Phượng Khương Trần thành thạo tìm lá khô và củi khô, chẳng máy chốc lửa đã bùng to lên, đốt lửa ở nơi hoang dã là một kĩ năng sống, Phượng Khương Trần nhớ rất rõ, nàng đã trải qua vô số thất bại mới có được thành quả như hôm nay.

Nhìn thấy lửa càng ngày càng cháy rừng rực, Phượng Khương Trần thỏa mãn gật đầu, ở bốn phía xung quanh rắc một lọ thuốc diệt muỗi, cũng để ngăn mùi máu tanh.

Đông Lăng Vũ Cửu vẫn im lặng, cho đến khi Phượng Khương Trần lo liệu hết mọi việc, hắn mới ngồi xuống bên đống lửa.


“Cửu hoàng thúc, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xung quanh một chút xem có tìm được đồ ăn và nước uống không.

” Phượng Khương Trần đặt ba lô ở một chỗ, cầm đèn khẩn cấp rồi nhảy vào trong rừng, không nghĩ nàng chuẩn bị những thứ này cho cửu hoàng thúc, có cái gì đó sai sai.

Đông Lăng Vũ Cửu không ngăn cản, hắn có hơi đăm chiêu khi nhìn thấy Phượng Khương Trần.

Một tiểu thư yêu đuối chưa từng bước ra khỏi cửa chính, thậm chí cửa bên trong cũng chưa từng bước ra, chẳng những tính cách thay đổi chóng mặt mà cả con người cũng trở nên bí hiểm và quái dị, ở trong rừng lại như cá gặp nước, đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

“Phượng Khương Trần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi, bổn vương ngày càng tò mò.


Đông Lăng Vũ Cửu nhắm mắt lại, thu lại những suy nghĩ sâu xa trong mắt, lông mi dài run lên, là hành động suy nghĩ tình cờ, lại có thể làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc.

Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của cửu hoàng thúc để lộ một khuôn mặt tái nhợt, thêm chút máu, trên người dường như có một vằng hào quang mờ ảo, giống như một tắm màn che, mơ hồ và hư ảo.

Với khí chất thoát tục cách biệt, cùng với vẻ đẹp cao quý vô song, trong chốc lát, Phượng Khương Trần tưởng rằng cửu hoàng thúc trước mặt là một vị cao tăng lỗi lạc, sắp mọc cánh biến thành thần tiên.

Phượng Khương Trần ngạc nhiên đứng sững sờ, giữa tay trái mang theo một con rắn dày bằng cánh tay, và một nắm cỏ lau ở tay phải, nếu con rắn không chết sớm thì bữa cơm đoán chừng: đã chuồn mắt.

Sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn lại, mãi đến khi cửu hoàng thúc nói: “Nhìn đủ chưa?”
Thật thẳng thắn!
Khụ khụ… Phượng Khương Trần nghẹn chết, nhưng cũng vì vậy mà hóa giải được xâu hồ.


Phượng Khương Trần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm con rắn tiến lại gần: “Cửu hoàng thúc, ta bắt được một con rắn, ở đây không có nước, nướng nó lên rồi ăn được không?”
*Ừ.

” Cửu hoàng thúc mở mắt ra, gật đầu với Phượng Khương Trần.

“Cửu hoàng thúc, ngồi xuống trước đi, ta rất nhanh sẽ xong thôi.

” Trên mặt Phượng Khương Trần nở một nụ cười.

Đây có thể coi là một sự thừa nhận không nhỉ, nàng không phải là gánh nặng.

“À, đúng rồi, có nước ở giữa những cây cỏ lau này, ta sợ ngươi khát nước nên đã đào một nắm lên, nhưng mà không có gì để đựng nước, cửu hoàng thúc, ngươi chịu khó một chút được không?”
Cỏ lau được đặt lộn ngược, Phượng Khương Trần sợ mạch nước chảy ra, sợ chú cửu hoàng thúc không biết cách uống nước bên trong, Phượng Khương Trần cố ý làm mẫu một lần.


Cửu hoàng thúc nhận lấy cây cỏ lau từ trong tay Phượng Khương Trần: “Ngươi hiểu biết rất nhiều.


Đối mặt với ánh mắt như đã biết tất cả của cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần bị dọa đến giật mình, cây cỏ lau trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống, may mà cửu hoàng thúc tay mắt nhanh nhẹn đỡ được, những ngón tay hơi lạnh đó và ngón tay của Phượng Khương Trần chạm vào nhau.

Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy tê dại một hồi rồi nhanh chóng thu tay lại, cúi đầu giải thích: “Lúc nhỏ nghe phụ thân ta nói qua, ta vừa mới thử.


Nói xong, nàng ngừng nói, quay người đi xử lý con rắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận