Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thật lòng mà nói, Phượng Khương Trần cực kỳ ghét rắn, da rắn trơn bóng và dính, khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, nhưng dù có ghét thì nàng cũng phải cắn răng chịu đựng.

Nàng thì không sao, cửu hoàng thúc đã một ngày không ăn gì, ở đây trừ rắn, còn có xác người, dù sao cũng không đến mức ăn thịt người.

Nàng muốn săn những con vật khác, nhưng nàng chỉ có khả năng này.

Đeo găng tay vào, chịu đựng cơn buồn nôn, Phượng Khương Trần cắt da rắn và cắt thịt rắn thành từng miếng, dùng cành cây đã cắt lần lượt, lấy muối trong túi ra và rang lên.

Ngẩng đầu lên nhìn thầy cửu hoàng thúc đang uống nước từ cây cỏ lau, cho dù là cầm một vật bình thường như vậy, cửu hoàng thúc cũng cho người ta cảm giác như đang say một loại rượu ngon, vàng ngọc và tôn quý.

Trời sinh có khí chất cao quý, chắc chắn đang nói đến cửu hoàng thúc.


Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên…
Nhìn cửu hoàng thúc ở ngay bên cạnh, dù là ở nơi hoang vu, Phượng Khương Trần cũng cảm thấy vui vẻ.

Không lâu sau, mùi thịt rắn bốc lên, Phượng Khương Trần khéo léo lật qua lật lại rắc hai viên muối, cầm năm sáu xiên thịt rắn, cũng không thấy nàng làm cháy thịt rắn.

Kỹ thuật này không thể trong ngày một ngày hai, cửu hoàng thúc không tin là Phượng Khương Trần chỉ nghe lời phụ thân, chắc là thường xuyên kiếm gì ăn uống ở khu rừng này.

Chỉ là cửu hoàng thúc không có ý định vạch trần.

Hơn phân nửa con rắn vào bụng của Đông Lăng Vũ Cửu, Đông Lăng Vũ Cửu sẽ không bao giờ thừa nhận rằng Phượng Khương Trần nướng thịt rất ngon, hắn chỉ thừa nhận hắn đang đói nên đã ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong, xua đi mệt mỏi và ớn lạnh, tâm trạng Đông lăng Vũ Cửu cũng tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt của hắn dịu đi, nhưng tiếc là nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được.

Phượng Khương Trần nhìn cửu hoàng thúc, mấy lần muốn tìm cái gì đó để nói, nhưng không biết nên nói gì, đành phải gác lửa, đề cao cảnh giác.

Hai người ngồi yên lặng, tuy nói không nên lời nhưng cũng không có gì xấu hỗ, ngược lại là không thể nói chuyện hòa hợp, Phượng Khương Trần nhìn thấy cảnh này thì ngừng nói để không làm hỏng bầu không khí.

Đêm càng khuya, Phượng Khương Trần càng ngáp dài, nén cơn buồn ngủ đứng dậy, bổ vài que củi.

Không phải Phượng Khương Trần sợ lạnh, mà là có lửa, thú dữ sẽ không dám đến gần, bọn họ sẽ an toàn hơn.


Đông Lăng Vũ Cửu cũng đứng dậy, đưa lưng về phía Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần không biết Đông Lăng Vũ Cửu muốn làm gì, nàng thở dài nhìn bóng lưng hắn, cũng không thèm nói câu nào.

Nửa canh giờ sau, một tiếng “Đinh đoong đỉnh đoong”, âm thanh ngân châu va chạm vào nhau phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Phượng Khương Trần giật mình, cơn buồn ngủ biến mắt, nàng nắm lấy cây súng trong tay và đứng dậy.

“Cửu hoàng thúc, có người tới.

” Phượng Khương Trần thấy Đông Lăng Vũ Cửu không phản ứng, nói một câu.

*Ừ.

” Đông Lăng Vũ Cửu đáp lại một tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn dễ nhìn thầy hắn biết rõ là ai đến, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, giấu súng vào trong tay áo, quay lưng về phía Đông Lăng Vũ Cửu, nhìn về phía mà âm thanh truyền tới.


Không lâu sau, nhìn thấy xa xa có ánh sáng chiều tới, nhấp nha nhấp nháy, khi đến gần hơn, Phượng Khương Trần có thể thấy rõ ràng đó là bốn thiếu nữ ăn mặc như cung nữ mang theo đèn lồng của cung điện, mà sau lưng các nàng là một người mặc bộ y phục màu đỏ, là một đại mỹ nữ tuyệt sắc giai động lòng người.

Tiếng “Đinh đoong đinh đoong” kia chính là tiếng ngân châu bên hông phát ra khi nàng đi lại, ngân châu trong đêm tối cũng chói mắt lại thường, đèn cung đình chiếu vào phía trên làm từng tia sáng bị khúc xạ.

Theo đoàn người này đến là một mùi hương ngọt ngào tản ra trong không khí, mùi máu xung quanh đều bị đè ép xuống.

Đi đến trước mặt, Phượng Khương Trần mới nhìn rõ là nữ tử mặc y phục đỏ rất đẹp.

Mày liễu, mắt đan phượng, mặt trái xoan, duyên dáng thướt tha, giống như một mỹ nữ bước ra từ trong tranh, khí phái xung quanh người để nữ tử này làm người ta phải hoa mắt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận